Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Gia Thanh đầy nặng nề: “Tuyết Nhu, sao lại trùng hợp như thế, đúng lúc có người xóa video giám sát.”

Khương Tuyết Nhu không nói chuyện, nhưng tâm trạng nặng nề.

Diệp Gia Thanh không cam lòng nói: “Chắc chắn ven đường cũng có máy giám sát, chúng ta đi hỏi cảnh sát giao thông xem.”

“Cha, cha có thể nghĩ tới thì đối phương không nghĩ ra sao, con nghĩ chúng ta có đi thì video cũng bị xóa rồi.” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ và thất vọng nhìn cha mình: “Vừa rồi cha nói đúng lắm, quá trùng hợp.”

Diệp Gia Thanh nóng vội nhưng không có nghĩa ông là kẻ ngu, khuôn mặt nho nhã đầy mờ mịt và thất vọng.

Khương Tuyết Nhu cũng thất vọng, nhưng vẫn nói là: “Nếu chúng ta điều tra, video giám sát vẫn còn thì có lẽ người kia không phải là mẹ con, nhưng video giám sát biến mất, chứng tỏ đối phương không muốn cha điều tra ra, tại sao không muốn cha điều ra, rất có thể. . . Cha đoán đúng rồi, người phụ nữ kia là mẹ con, buổi chiều bà ấy cũng nhận ra cha, nhưng không muốn tiếp xúc với cha, cũng không muốn cha điều tra ra.”

Diệp Gia Thanh giống như quả cà héo, vô cùng cô đơn và đau khổ: “Con nói đúng, năm đó cha đã làm chuyện ngu ngốc, thậm chí ai cũng biết chuyện Vệ Phương Nghi ngoại tình, người ngoài đều chê cười cha, mắng cha ngu ngốc, mẹ con là kiêu ngạo như vậy chắc chắn cũng khinh thường cha, hận cha, bà ấy có thể không nhận cha, nhưng con là con gái ruột của bà ấy, chẳng lẽ bà ấy cũng không nhận sao.”

Ông nói vậy làm cho trong lòng Khương Tuyết Nhu đau nhói.

Trước kia cô nghĩ Khương Thái Vũ và Lạc Tâm Du là cha mẹ mình, nhưng sau đó cô biết được là không phải.

Nhưng cô an ủi mình, mẹ của cô không phải cố ý không cần cô, bởi vì bà ta xảy ra chuyện nên không còn nữa.

Nhưng cô không khát vọng tình thương của mẹ sao, cô cũng khát vọng chứ.

Nhưng mấy chục năm qua cô không nhận được tình thương của mẹ, người ta không bằng lòng, cô cũng không thể ép buộc được.

Dù sao cô sống như vậy hơn hai mươi năm, cô mạnh mẽ hơn nhiều cô gái cùng tuổi.

“Cha, bà ấy mất tích hơn hai mươi năm, không phải năm sáu năm hay một hai năm, hơn hai mươi năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, bà ấy lập gia đình có sự nghiệp, còn sinh con, cha nói xem bà ấy đi ra ngoài cũng mang theo vệ sĩ, chắc chắn thân phận không tầm thường, cha sống ở đây lâu như thế lại chưa gặp nhau, chứng tỏ gần đây bà ấy mới đến đây, nói không chừng trước kia bà ấy sống ở nước ngoài.” Khương Tuyết Nhu nói ra sự thật.

Diệp Gia Thanh cười khổ một tiếng: “Con nói đúng, cha cũng đã kết hôn rồi ly hôn, nếu mẹ con còn sống thì sao có thể không kết hôn chứ, cha nhớ lại lúc gặp bà ấy, bên cạnh bà ấy có một cô gái nhưng cha không nhìn kỹ, nhưng hình như cô ta hơi giống với mẹ con, có lẽ là con gái của mẹ con.”

“Thật sao, vậy chắc chắn là con gái của bà ấy rồi.”

Khương Tuyết Nhu thản nhiên cười cười.

Nhưng trong lòng cô không quá dễ chịu, cô cũng có mẹ, nhưng mẹ cô đã có gia đình và đứa con khác.

Nếu cô đột nhiên xuất hiện gọi mẹ thì sẽ là gánh nặng cho người ta.

“Cha, quên đi, có lẽ bà ấy không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nếu chúng ta điều tra, gặp được chồng của bà ấy, đối phương cũng sẽ để ý chuyện bà ấy từng có con, nói không chừng còn ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại, coi như mẹ con đã chết hơn hai mươi năm trước đi.”

Khương Tuyết Nhu nghĩ vậy thì nhẹ nhõm hơn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK