Ngày hôm sau.
Bảy giờ sáng.
Khương Tuyết Nhu tỉnh lại, đây rốt cuộc không phải nhà của cô, cô vội xuống giường, sợ đánh thức Lâm Minh Kiều, cô mặc quần áo đi xuống lầu.
Chỉ là khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngồi ở phòng khách, cô ngẩn ra, còn tưởng rằng mình còn chưa tỉnh lại, hai mắt chớp chớp,liền nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn xuất hiện ở Lâm gia.
“Khương Tuyết Nhu……”
Trong lúc ngơ ngác, Hoắc Anh Tuấn bước đến gần cô, ôm cô vào lòng, vươn tay ấn xuống mái tóc dài đang rối của cô một cách khó chịu.
Khương Tuyết Nhu ngửi được mùi hương lành lạnh độc nhất vô nhị trên người anh, liền nhận ra người đàn ông này thật sự đến Thanh Đồng.
“Hoắc Thiếu xuất hiện ở cổng Lâm gia lúc 6:30 sáng nay.” Lâm phụ cười giải thích, “Có lẽ là đi máy bay đêm qua, Hoắc Thiếu thật sự là đối với cô… không đành lòng xa nhau một ngày. ”
Bị mấy người lớn nhìn thấy, Khương Tuyết Nhu đỏ mặt, nhanh chóng đẩy Hoắc Anh Tuấn ra.
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt lạnh lùng.
Vừa gặp mặt, cô ấy đã nóng lòng muốn đẩy mình ra, thật sự cảm thấy mình thua kém tiểu thịt tươi đó sao?
“Sao tự nhiên anh lại tới đây?” Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, nhìn rõ quầng đen dưới mi, nhíu mày, “Nhìn anh, cả đêm qua ngủ không được, mắt thâm quầng.”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, tuy rằng anh không để ý đến việc dưới mắt mình có quầng thâm hay không, nhưng lời nói của cô khiến tim anh rất đau, vì vậy anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh không nói.
“Hai người từ từ tán gẫu, tôi đi dạo một chút.” Lâm phụ chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài, cố gắng không làm bóng đèn.
“Khương tiểu thư, có muốn ăn sáng không?” Phụ bếp cười hỏi.
“Được rồi, xin lỗi đã làm phiền cô.” Khương Tuyết Nhu gật đầu.
Chẳng mấy chốc, người giúp việc mang cháo kê hoa hòe, ngô, trứng, cà rốt, khoai lang hấp … cho bữa sáng.
Khương Tuyết Nhu cầm lấy một đôi đũa đưa cho Hoắc Anh Tuấn, nói: “chú Lâm dì Lâm ăn đi. Bọn họ bụng dạ yếu, mỡ máu cao cho nên bữa sáng của Lâm gia tương đối nhạt, nhưng là cũng tốt, bổ dưỡng và lành mạnh. ”
Hoắc Anh Tuấn bất động, không nhấc đũa.
“Làm sao vậy?” Khương Tuyết Nhu rốt cuộc cũng nhận thấy được mình có gì đó không ổn.
Hoắc Anh Tuấn mày nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi, “Em có phải không thích anh vì đã lớn tuổi.”
“…” Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.
Đôi mắt mực đen của Hoắc AnhTuấn đầy vẻ oán hận, “Từ đầu đến giờ, lúc nãy nói dưới mắt anh có quầng thâm, em gián tiếp muốn nói rằng anh không còn đẹp trai như trước. Đúng vậy, anh hơn em nhiều tuổi. Anh đau bụng lúc nào không hay, sức khỏe không được tốt. Đã đến lúc phải giữ gìn sức khỏe rồi. Dù sao thì anh cũng không còn trẻ nữa. ”
“…”
Khương Tuyết Nhu lại yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, khi nói lời này, trong lòng tự hỏi không biết có phải là người còn trẻ mà lại trông có vẻ già nua.
“Anh… bà dì anh đến rồi.” Hồi lâu, cô ngập ngừng hỏi.
“Bây giờ… em lại chê anh vui buồn thất thường phải không?” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nắm chặt tay lại.
Khương Tuyết Nhu hít sâu một hơi, chuyện này, nếu không phải ở Lâm gia, cô nhất định phải dạy dỗ anh, nhưng đây là nhà của người khác, cô vẫn bình tĩnh giải thích: “Không biết anh phát điên cái gì. Tôi nói quầng mắt anh thâm, tôi thấy tối qua anh thức khuya thấy lo cho anh. Tôi nói dưỡng sức là vì không có bữa sáng kiểu Tây. Sợ anh không thích nên xin nhắc nhở anh rằng mặc dù bữa sáng nhẹ hơn nhưng ít nhất nó vẫn đủ dinh dưỡng và tốt cho sức khỏe. ”
“Chỉ là như thế này sao?” Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng qua, nhíu mày.( anh nhạy cảm thế)