Khương Tuyết Nhu:【Ôi, thật sự loại chó mèo nào mà có thể làm phiền Minh Kiều chúng ta, yên tâm đi để Minh Kiều ra tay, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.】
Hoắc Anh Tuấn: 【Vợ à, em vì người phụ nữ khác mà chịu trách nhiệm, em không có nghĩ đến cảm giác của tôi sao.】
Khương Tuyết Nhu @ Hoắc Anh Tuấn: [Ngoan nào】
Hoắc Anh Tuấn @ Khương Tuyết Nhu: 【Vợ tôi là trời】
Hạ Văn Trì không nói nên lời, tự nhiên đang yên lành lại biến thành nơi thể hiện sự ân ái, đủ rồi, toàn màn hình đều là những biểu tượng của tình yêu.
Một phút sau, Khương Tuyết Nhu đăng lên một tin trong nhóm bạn bè: Hừ, chó mèo dám làm phiền chị em tốt của tôi, tôi tức quá.
Đương nhiên, khi tin đó được gửi đi, cô ấy đã chặn tất cả mọi người, chỉ có Tống Thanh Duệ và Lâm Minh Kiều là có thể nhìn thấy tin đó mà thôi.
Lúc Lâm Minh Kiều đang ăn cơm vừa vặn không có việc gì, cô liền nhìn thấy và bình luận phía dưới:[ Cậu đang nói tớ à, Hạ Văn Trì nói cho cậu biết rồi sao?]
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng trả lời: [Cứ mạnh dạn ra tay đi, có hậu quả gì thì tớ sẽ chịu thay cho cậu.]
Lâm Minh Kiều đăng một biểu tượng cảm xúc đang khóc.
Nhưng vừa đăng xong liền phát hiện có tin nhắn của Tống Thanh Duệ ở phần bình luận phía dưới: [Minh Kiều bị ai ức hiếp?]
Lâm Minh Kiều: “…”
Suýt chút nữa cô đã quên rằng Tống Thanh Duệ đã thêm Khương Tuyết Nhu vào Wechat.
Vừa nghĩ tới đây, điện thoại liền vang lên, là Tống Thanh Duệ gọi tới.
Cô từ chối, Tống Thanh Duệ lại gọi, sau khi gọi đến mấy lần liền thu hút sự chú ý của những người khác.
Hết lần này đến lần khác người đầu dây bên kia không bỏ cuộc mà vẫn cứ gọi tiếp, cô không còn cách nào khác, đành phải cầm điện thoại di động ra ngoài, sau khi nghe thì cô lại bắt đầu phát cáu, “Tống Thanh Duệ, cậu làm cái gì vậy làm tôi ăn cơm tối cũng không yên?”
“Có chắc là chị ăn cơm không có nói chuyện trên nhóm bạn bè không?” Tống Thanh Duệ nói, “Ai bắt nạt chị.”
“Cậu muốn quản tôi.”
“Chính là tôi muốn quản.” Cô vừa mở miệng, Tống Thanh Duệ liền biết cô sẽ nói lại bốn chữ đó, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì”.
“Việc riêng của tôi, tôi sẽ không nói cho cậu biết.” Lâm Minh Kiều khịt mũi, cô không biết được mình ở trước mặt Tống Thanh Duệ càng ngày càng kiêu ngạo.
“Thôi vậy, nếu không nói cho tôi biết, tôi đành phải gọi điện thoại cho cha mẹ chị và nói là tôi yêu con gái nhà họ từ lâu rồi, bây giờ con gái quý của họ bị ức hiếp, tôi cũng không thoải mái khi cô ấy bị ức hiếp.” Tống Thanh Duệ đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, buồn bực nói.
“Cậu dám.” Lâm Minh Kiều hoàn toàn bất lực trước những lời uy hiếp của anh, “Tống Thanh Duệ, sao bây giờ cậu lại không biết xấu hổ như vậy.”
Tống Thanh Duệ nói: “Không còn cách nào khác, không biết xấu hổ sẽ không theo đuổi được bạn gái, không biết xấu hổ sẽ không thể bảo vệ người mình yêu.”
“Không biết xấu hổ.” Lâm Minh Kiều bên trong miệng thì chửi rủa, giọng điệu không tự chủ được trở nên dịu đi, ngay cả khóe miệng cũng giật giật.
“Đúng, đúng, tôi không biết xấu hổ.”
Lâm Minh Kiều bất đắc dĩ nói, “Tôi không cần cậu giúp, chỉ là một chuyện nhỏ, tôi có thể xử lý.”
“Nhưng mà hiện tại tâm trạng chị nhất định là không tốt cho lắm, có thể nói cho tôi biết, chia sẻ một chút biết đâu sẽ tốt hơn.” Tống Thanh Duệ cười dỗ dành, “Tôi tự nguyện làm thùng rác của chị.”
“Tôi không muốn anh trở thành thùng rác của tôi.” Lâm Minh Kiều nói rồi cúp máy.
Trở lại chỗ ngồi, Tống Thanh Duệ gửi Wechat một cái hồng bao, “Bảo Bảo hãy vui vẻ.”
Trong sảnh tiệc ồn ào, xung quanh là những ánh mắt xa lạ, Lâm Minh Kiều đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.