được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
“Tuyết Nhu, anh không phải cố ý, ngày đó anh mất khống chế, nhưng anh quá quan tâm em, chẳng lẽ em không muốn . . Nói chuyện ly hôn à.” Lương Duy Phong thở dài: “Anh cũng không dám nói nhiều ở trong điện thoại, ai biết được em có ghi âm hay không.”
Khương Tuyết Nhu nhìn cuộc gọi đang được ghi âm thì không khỏi cảm khái Lương Duy Phong quá gian xảo, làm việc rất cẩn thận.
“Nếu em không gặp anh thì anh sẽ không ly hôn với em.” Lương Duy Phong cười nói: “Chúng ta cứ ràng buộc như vậy cũng rất tốt, em mãi mãi là vợ của anh, cho dù em chết cũng là người của nhà họ Lương.”
Khương Tuyết Nhu cười: “Lương Duy Phong, anh đừng uy hiếp tôi, tôi sẽ không mắc bẫy của anh nữa, có phải anh nghĩ tôi cầm chứng cứ bàn bạc điều kiện ly hôn đúng không, lúc đầu tôi dự định như thế, chẳng qua anh quá mặt dày làm cho tôi đổi ý, không phải anh thích diễn kịch nhất sao, tôi rất mong chờ khi mặt nạ của anh không còn thì người khác sẽ đối xử với anh thế nào.”
Hô hấp của Lương Duy Phong nặng nề: “Tuyết Nhu, em đang nói chứng cứ gì, anh đã làm gì sai sao?”
“Ừm, anh cứ tiếp tục giả bộ đi, Lương Duy Phong, tôi nói cho anh biết anh cũng không hiểu rõ tôi đâu.”
Khương Tuyết Nhu cúp máy.
. . .
Trong xe.
Lương Duy Phong u ám cúp điện thoại.
Khương Tuyết Nhu có ý gì, cô muốn đăng video của anh ta với Điền Tự Nhiên?
Cô dám.
Nếu cô dám truyền ra ngoài thì cả đời này, anh ta chết cũng sẽ không ly hôn với cô.
“Lương Tổng, tôi tìm thấy hai camera trong văn phòng của anh.” Vẻ mặt Điền Tự Nhiên tái nhợt lấy ra hai camera.
Cô ta không dám tưởng tượng được mấy ngày qua cô và Lương Duy Phong phóng túng đã được quay lại.
Lương Duy Phong nhìn hai camera thì bỗng nhiên tát vào mặt cô ta: “Đồ ngu, ai bảo trước đó cô trắng trợn quyến rũ tôi chứ.”
Điền Tự Nhiên bị đánh, vẻ mặt đầy oan ức, không sai, đôi khi cô ta chủ động, nhưng một cây làm chẳng nên non.
Mà cô ta không chủ động, anh ta sẽ đi tìm Nhạc Hạ Thu.
Cô ta cũng chỉ muốn giữ chặt vị trí của mình.
“Lương Tổng, em xin lỗi.” Điền Tự Nhiên không dám cãi lại, chỉ có thể nhỏ giọng nói xin lỗi.
Lương Duy Phong hít một hơi thật sâu, lúc này Sở Minh Khôi bỗng nhiên gọi điện thoại cho anh ta.
“Duy Phong, gần đây chuyện của cậu và Khương Tuyết Nhu thật là náo loạn.”
***
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot,
góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!