Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Dung Đức nhớ tới lời Nguyễn Nhan nói.

Nguyễn Nhan cho rằng Nhạc Hạ Thu đã biết cô không phải bị Lâm Minh Kiều bắt cóc.

Tuy nhiên, lời nói của ai mới đáng tin.

Có lẽ điều chắc chắn duy nhất đó chính là Nguyễn Nhan thực sự là kẻ sát nhân.

“Nhạc Hạ Thu, không phải Minh Kiều bắt cóc em.” Tống Dung Đức yếu ớt nhìn cô nói.

Nhạc Hạ Thu sững người, đương nhiên cô biết Lâm Minh Kiều không bắt cóc mình, nhưng sau khi cô tỉnh lại, Tống Dung Đức lại nói đó là Lâm Minh Kiều, cô thì bị hủy hoại dung nhan, tay chân thì bị tàn phế, đương nhiên sẽ đem tội danh đó đẩy lên người Lâm Minh Kiều. Chỉ cần để Tống Dung Đức biết Lâm Minh Kiều là người xấu xa thì anh mới hoàn toàn từ bỏ Lâm Minh Kiều.

Nhưng bây giờ Tống Dung Đức biết được chuyện đó ở đâu.

Lúc này trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ, hơn mười giây sau, cô giả vờ như không biết gì mà nói: “Làm sao có khả năng, không phải anh nói lúc đi cứu em, nhân chứng vật chứng có đủ. Cô ấy hận em, cô ấy cho rằng em phá hoại cuộc hôn nhân của hai người, nên cô ấy muốn hủy hoại dung nhan em theo cách khủng khiếp đó.”

Nói rồi, cô ôm đầu đau đớn, “Đau quá, tất cả những điều đó đối với em đều là ác mộng, cả đời này em cũng không muốn nghĩ đến nó.”

Tống Dung Đức đồng cảm với cô cũng như đồng cảm với chính mình.

Đó là một cơn ác mộng đối với cô, nhưng lại không phải đối với chính anh.

Anh cũng rất mệt mỏi không còn sức ôm cô mà dỗ dành, “Tôi luôn cho rằng là cô ấy, nhưng hôm nay tôi mới phát hiện ra người bắt cóc em là Nguyễn Nhan, không phải Minh Kiều, cô ấy chỉ là gánh tội thay Nguyễn Nhan.”

“Cái gì?”

Nhạc Hạ Thu không thể diễn được nữa, trợn mắt, cả người không thể tin được, “Không thể nào, em không biết Nguyễn Nhan, em không có ân oán gì với cô ấy, có lẽ là Lâm Minh Kiều muốn quay lại với anh nên đã nói dối anh theo cách này.”

“Không phải, Nguyễn Nhan là bạn từ nhỏ của Nhạc Tiếu Nhi, phía sau cô ấy có Quý Tử Uyên che chở, lại thêm Lâm Minh Kiều gánh tội thay nên tôi chưa từng nghi ngờ cô ấy. Tôi đã kiểm tra, ngày gây án Lâm Minh Kiều đã ở Phủ tổng thống và không có liên lạc với những kẻ bắt cóc kia.”

Tống Dung Đức lẩm bẩm giải thích sự thật cho cô.

Nhạc Hạ Thu cả người đều ngốc, cô không nghĩ là Nguyễn Nhan hại mình.

Nguyễn Nhan có quan hệ với Nhạc Tiếu Nhi, tiện nhân Nhạc Tiếu Nhi, chết đã không còn xương mà cũng không chịu yên.

Không được, Nguyễn Nhan đã làm hại cô, cô phải trả thù.

Nhưng điều duy nhất cô có thể dựa vào lúc này là Tống Dung Đức, sau khi Tống Dung Đức biết Lâm Minh Kiều không bắt cóc mình, anh ấy nhất định sẽ nghĩ đến vợ cũ và đứa con của mình, cô không để cho anh có cơ hội quay lại.

Trong đầu sau khi nhanh chóng hạ quyết tâm, Nhạc Hạ Thu suy sụp khóc, “Chuyện này làm sao có thể xảy ra, tại sao Lâm Minh Kiều lại gánh tội thay giúp Nguyễn Nhan. Cô ấy là giúp tội phạm che giấu sự thật, chẳng trách Nguyễn Nhan lại không biết sợ. Em đã làm sai gì sao, Tiếu Nhi chết không liên quan gì đến em, em cũng không muốn Nhạc gia xảy ra chuyện gì, em là người duy nhất còn lại trong toàn bộ Nhạc gia, chỉ có một mình, lẻ loi trơ trọi, thậm chí không có một người thân, có ai biết được nỗi đau khổ của em.”

Sau khi khóc xong, cô vội vàng nắm lấy tay Tống Dung Đức, “Dung Đức, mau gọi cảnh sát, anh đừng để Nguyễn Nhan sống ung dung ngoài vòng pháp luật.”

“Không có cách nào, Quý Tử Uyên đã giúp Nguyễn Nhan tiêu hủy hết chứng cứ từ lâu, Nguyễn Nhan bây giờ chính là người phụ nữ của Tử Uyên.” Tống Dung Đức thì thào nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK