Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Nhan hơi kinh ngạc mở miệng.

Cô chỉ không thể tin rằng anh ấy, người luôn nghiêm khắc, lại nói những lời như vậy.

“Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”

Chu Minh Lễ hùng hồn hỏi: “Đừng dùng suy nghĩ của bản thân mà đi phỏng đoán suy nghĩ của người khác. Khi người trong đội chúng tôi nói về em, họ đều vô cùng thán phục, có can đảm chống lại Quý Thị, em là người dũng cảm, nói quyên góp liền đi quyên góp một tỷ. Quyên góp là điều tử tế, ngay cả vợ của tổng thống cũng bí mật khen ngợi em. Em thử hỏi có bao nhiêu người trên thế giới này có thể làm được như em, thành thật mà nói, những người châm biếm chỉ trích em là những người có trái tim đen tối.”

Nguyễn Nhan sững sờ.

Cô cũng biết Chu Minh Lễ đang an ủi cô, nhưng lời nói của anh lại khiến trái tim cô ấm áp.

” Anh nói như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy mình rất tốt. Đó là sự kết hợp của những đức tính truyền thống.” Nguyễn Nhan cười tự giễu.

“Tiếu Nhi, từ đầu đến cuối em là người bị hại, nhưng em vẫn sẵn lòng giúp đỡ người khác, đã rất tốt rồi, đi thôi.”

Chu Minh Lễ cầm lấy hành lý của cô, nói: “Từ giờ phút này, tôi sẽ là vệ sĩ của em.”

Nguyễn Nhan yên lặng nhìn anh một hồi, sau đó bất lực nói: “Minh Lễ, anh đối với tôi rất tốt, nhưng tôi là người không có hy vọng gì, tôi không thể báo đáp gì cho anh cả.”

“Tôi không muốn em đáp lại tôi, coi như bằng hữu, giúp đỡ lẫn nhau, đi tàu hỏa đi Tây Bắc sẽ mất mấy ngày, con gái đi một mình thật sự không yên tâm, biết đâu người của Quý gia sẽ không bỏ qua trên đường đi cho người trả thù em.”

Chu Minh Lễ nói xong liền mang theo hành lý đi về phía trước.

Nguyễn Nhan thở dài, cũng chỉ có thể thuận theo số mệnh.

Trong phòng thăm tù.

Hoắc Anh Tuấn ngồi một bên cầm micro, một bên là Quý Tử Uyên mặc bộ đồng phục tù nhân màu xanh lam, sau khi cạo sạch tóc, mất đi vài phần điển trai, lại thêm vài phần góc cạnh, lạnh lùng, phóng túng.

“Cả đời này tôi không ngờ có thể nói chuyện với anh như thế này.” Hoắc Anh Tuấn vui vẻ nói đùa.

“Tôi cũng không ngờ.” Quý Tử Uyên cong đôi môi mỏng lên chế giễu, “Đây là khoảnh khắc khó quên nhất trong đời tôi.”

“Đó là lý do tại sao tôi đã nói với anh không được coi thường phụ nữ.” Hoắc Anh Tuấn thở dài, “Anh là cái thân phận gì, cũng không phải là anh thiếu phụ nữ, tại sao phải cưỡng ép người ta.”

Quý Tử Uyên im lặng.

Kỳ thật trước đây anh không có làm những chuyện như này, trước kia cần phụ nữ thì bỏ tiền, người vì tình người vì tiền.

Nhưng Nguyễn Nhan càng từ chối, anh càng ngứa mắt.

“Có lẽ không chiếm được nên mới không cam lòng.”

“Nhưng anh khi chiếm được cũng không có nâng niu.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, “Đến cuối cùng anh còn muốn đào hố cho Nguyễn Nhan, đưa cho cô ấy một tỷ, đoán xem cô ấy đã làm gì?”

“Một tỷ là một cám dỗ lớn.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói, “Cô ấy rất hận tôi, không phải là cô ấy đã trách tôi là không cho cô ấy tiền bạc, xe sang khiến cô ấy trong lòng không thoải mái sao?”

“Anh sai rồi.”

Hoắc Anh Tuấn nói: “Cô ấy đã quyên góp 1 tỷ cho các vùng núi nghèo và để từng đồng đến đúng những nơi thích hợp mà cô ấy đã đích thân đến các vùng núi để xây dựng trường học và bệnh viện. Sự việc này thậm chí còn được đưa tin ở nước ngoài, các Chương trình truyền hình chính thống đang ca ngợi cô ấy và kêu gọi mọi người hãy lấy cô ấy làm gương. Anh đã hủy hoại Nguyễn Nhan, cũng đã thành toàn cho cô ấy, đẩy danh tiếng của cô ấy lên đỉnh cao, tôi tin rằng không một diễn viên nổi tiếng nào có thể so sánh được với cô ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK