Đọc truyện hay: Tổng tài anh quá bá đạo rồi
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LINK VÀO NHÓM nhayhȯ。cøm
ĐỌC FULL
Khương Tuyết Nhu không muốn dây dưa với anh nữa nên nhân cơ hội đẩy Lương Duy Phong ra một khoảng nhất định, cầm lấy điện thoại di động, thậm chí còn không kịp thay giày, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, lên xe và lái đi.
Trong gương chiếu hậu, cô nhìn thấy Lương Duy Phong đang đuổi theo.
Cảnh tượng đó khiến trái tim cô run lên.
Có lẽ không bao giờ nghĩ có ngày cô và Lương Duy Phong sẽ đánh nhau.
Hơn nữa, Lương Duy Phong trước đây là một người hiền lành dịu dàng như vậy, cô và Hoắc Anh Tuấn kết hôn đã lâu, hai người đều không đánh nhau như thế này, mặt, cánh tay và vai cô giờ rất đau.
Bộ dạng vừa rồi của Lương Duy Phong khiến cô sợ hãi.
Lần trước, khi anh muốn cưỡng ép cô, anh cũng bày ra ánh mắt đó, nhưng chỉ là thoáng qua, khiến cô nghĩ đó là ảo giác.
Lần này cô đã thấy rõ.
Có phải cô đã làm tổn thương anh quá sâu và ép anh biến đổi, hay anh vẫn luôn như thế này, chỉ là trước đây ngụy trang quá giỏi?
Khương Tuyết Nhu rốt cuộc không đoán ra được.
Giờ cô rất sợ phải chung sống cùng người đàn ông này.
Cô không biết, sau khi cô rời đi không bao lâu, Lương Duy Phong đã đập phá rất nhiều thứ như một kẻ điên.
Nhưng sau khi đập xong, anh nhìn thấy nơi đó lộn xộn, khuôn mặt tuấn tú của anh biến sắc.
Anh ấy mất kiểm soát.
Chết tiệt.
Bây giờ không phải lúc cùng Khương Tuyết Nhu ầm ĩ.
Anh điên cuồng nhắn tin lại cho Khương Tuyết Nhu: Tuyết Nhu, anh xin lỗi, anh không cố ý đánh em, chỉ là anh quá tức giận, em quay về đi, làm ơn, anh không thể mất em.( oẹ oẹ)
… …
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy tin nhắn của anh khi đến bãi đậu xe của Lâm Minh Kiều.
Cô không nói nên lời.
Lần đầu tiên cô thấy Lương Duy Phong lật mặt rất nhanh và cực đoan.
Cô không đáp lại, cô thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Bấm chuông cửa xong, Lâm Minh Kiều sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của cô, “cmn, ai đánh cậu thế này.”
“Đừng nói nữa, tớ tạm thời ngủ với cậu, đi nhà cha, tớ sợ cha lo lắng.”
Khương Tuyết Nhu mệt mỏi thả người xuống sô pha, trên người vẫn còn mặc áo khoác, nhưng chiếc váy nhỏ bên trong đã bị rách vài chỗ, nếu không phải được cô bọc trong áo khoác thì chắc chắn sẽ bị lộ ra ngoài.