Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY
Lâm Minh Kiều thở dài, “Cách duy nhất bây giờ là tiêu diệt Lương Duy Phong bởi vì Lương Duy Phong là người đứng sau lưng hỗ trợ tài chính cho ông ấy.”
Khương Tuyết Nhu im lặng.
Không có người nào muốn tiêu diệt Lương Duy Phong hơn cô.
Nhưng vấn đề là Khương Tụng đã đứng sau lưng giúp đỡ Lương Duy Phong .
Cô thực sự không biết cả đời mình đã được những gì khi có một người mẹ như vậy.
“Sau này phải làm sao đây?” Khương Tuyết Nhu càng lo lắng, “Mạnh Quốc Xuyên sẽ là vấn đề sớm hay muộn thôi.”
“Ừ, ba ngày nữa là sinh nhật Mạnh Quốc Xuyên. Tớ nghe Tống Dung Đức nói Mạnh Quốc Xuyên có ý định ngày đó sẽ hành động.” Sắc mặt Lâm Minh Kiều ngày càng tệ hơn. “Tống Gia không có thời gian chuẩn bị, nếu thất bại cha nuôi của tớ sẽ trở thành bù nhìn của Mạnh Quốc Xuyên. Tập đoàn Tống thị cũng sẽ bị Lương Duy Phong và Mạnh Quốc Xuyên nuốt chửng ”.
Khương Tuyết Nhu sởn cả da đầu, cả đám người Tống thị cũng sẽ rơi vào tay Lương Duy Phong. Hai đứa nhỏ của cô và Diệp Gia Thanh ước chừng thực sự rất nguy hiểm, đến lúc đó không ai có thể bảo vệ được.
“Tuyết Nhu nếu có cơ hội, cậu hãy trốn đi.” Lâm Minh Kiều nắm chặt tay cô.
“Còn cậu?” Khương Tuyết Nhu nghiến răng nghiến lợi, “cậu là bạn thân nhất của tớ.”
Lâm Minh Kiều ngẩn ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô ấy, cô vẫn động viên cô ấy, “Đừng lo lắng, Tống gia cũng là doanh nghiệp có cơ đồ trăm năm sẽ không dễ dàng sụp đổ như vậy. Với lại tổng thống là được mọi người bầu lên. Mạnh Quốc Xuyên muốn hại Tống gia cũng không được đó là tạo phản, danh bất chính ngôn bất thuận. Nguy hiểm nhất là bốn năm sau trong cuộc bầu cử, ông ấy sẽ loại bỏ chúng ta và trở thành tổng thống. ”
mật khẩu: 9999 vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
datpass pass=”9999″]
Khương Tuyết Nhu giật mình, trong lòng thầm nghĩ, Mạnh Quốc Xuyên quả nhiên có thể đã tính đến nước cờ này.
Nếu ông ấy dám giết tổng thống một cách công khai và lên làm tổng thống thì chắc chắn sẽ khiến quốc dân bất mãn.
Mạnh Quốc Xuyên chắc chắn không có gan làm như vậy.
“Thôi đi, nói như vậy cũng vô dụng, tớ muốn trốn đi, nhưng hiện tại trốn không thoát.” Khương Tuyết Nhu nhún vai, cười khổ nói.
Lâm Minh Kiều cũng rất lo lắng, thật ra Khương Tuyết Nhu so với cô còn nguy hiểm hơn nhiều.
Nhưng cô ấy không thể giúp gì cả.
…
Sau khi rời biệt thự Lâm Minh Kiều.
Khương Tuyết Nhu trở lại Diệp gia.
“Mẹ, ông ngoại thế nào rồi, khi nào thì dẫn chúng con đi gặp ông ngoại?”
Tiểu Khê và Lãnh Lãnh chạy tới, lập tức ôm lấy chân cô.
Khương Tuyết Nhu ngồi xổm xuống, nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào đau đớn.
Cô đã sinh ra bọn họ nhưng không thể bảo vệ họ, cô thực sự cảm thấy vô dụng.
“Mẹ có chuyện gì vậy?” Lãnh Lãnh lo lắng ngẩng đầu nhìn cô, “có phải Hoắc Anh Tuấn bắt nạt mẹ không.”
“Không.” Khương Tuyết Nhu ôm chặt lấy hai đứa nhỏ trong lòng thầm thề rằng dù có mất mạng mình cũng phải bảo vệ hai đứa nhỏ này.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, khi nhìn thấy trên màn hình hiện lên chữ “Nguyễn Nhan”, cô có chút giật mình.
Lần trước Nguyễn Nhan bị cha cô ấy làm bị thương, cô ấy rất ít xuất hiện trước màn ảnh, nghe nói cô ấy về quê dưỡng thương. Thật ra cô ấy và Nguyễn Nhan cũng không quen biết sao cô ấy đột nhiên lại liên hệ với mình.
Do dự một hồi, Khương Tuyết Nhu vẫn là trả lời điện thoại ngay lập tức, “Nguyễn Nhan, vết thương cô sao rồi?”
“Ừm, không sao, tôi đã về Kinh Đô hôm qua” Giọng nói của Nguyễn Nhan rất nhẹ nhàng vang lên từ trong điện thoại.
Nếu là trước đây, Khương Tuyết Nhu nhất định sẽ mời cô đi ăn tối, nhưng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cô hoàn toàn không có tâm trạng, “Nguyễn Nhan, xin lỗi, tôi gần đây…”
[/datpass]