Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tuyết Nhu thấy vậy liền nói “Anh đừng đem cảm mạo

truyền nhiễm cho các con.”

“Tốt, anh lập tức liền ra ngoài.” Hoắc Anh Tuấn thật sự bị trúng đạn.

Anh che mũi đi ra ngoài, lúc ra cửa, vừa vặn đụng phải Hoắc Nhã Lam.

Hoắc Nhã Lam mập mờ nhìn anh một cái, “Được a, có bản lĩnh a, như thế liền nhanh trà trộn vào đây.”

Hoắc Anh Tuấn thở dài, thật sự rất coi trọng cô ấy, thế mà cô ấy để anh ngủ trên sàn nhà cả đêm mà không quan tâm.

Buổi sáng mọi người cùng nhau ăn sáng.

Khương Tuyết Nhu có chút xấu hổ, nhưng mọi người không nhắc

….

tới chuyện hôm qua cô không rời đi.

Nhưng khi Hoắc Anh Tuấn uống cháo, thỉnh thoảng lại hắt hơi hoặc ho.

Hoắc lão phu nhân ghét bỏ nói: ”Con cầm bát ra ngoài ăn đi, ngồi đây sẽ lây nhiễm cho chúng ta người già và trẻ em.”

“…”

Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn vẻ mặt được mọi người đồng tình, trong lòng vô cùng phiền muộn, và buồn bực.

Anh cảm thấy mình có quá ít địa vị trong gia đình này.

Mọi người đều ghét bỏ anh chỉ vì một cơn cảm lạnh nhỏ.

Nhưng vì các con, anh đành ra phòng khách ngồi ăn một mình.

Vừa quay đầu lại, liền nghe thấy

Hoắc lão phu nhân than thở, “Tần Di, Anh Tuấn còn trẻ mà thân thể thật yếu ớt, buổi tối cô hầm một bát canh nhung hươu cho nó uống.”

Hoắc Anh Tuấn suýt chút nữa bị sặc cháo còn trong miệng.

Còn nữa anh bị cảm mà sao lại là canh nhung hươu, anh luôn cảm thấy bà nội hình như đã hiểu lầm gì đó.

Khương Tuyết Nhu cũng xấu hổ chết đi được, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh.

Chẳng qua, Hiểu Khê cũng nói: “Bà nội, con cũng muốn uống.”

Hoắc Lão Phu nhân liền nói trẻ con không được uống chỉ có người lớn mới uống được.“Ồ, hóa ra là cha cặn bã thân thể yếu ớt như vậy.” Hiểu Khê cũng lộ ra vẻ chán ghét.

Cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, Khương Tuyết Nhu chào mấy đứa nhỏ rồi rời đi.

Cô không lái xe, Hoắc Anh Tuấn đưa cô rời đi.

Xe chạy ra ngoài, cô nhìn thấy hai đứa nhỏ vẫn còn đang đứng ở nơi đó, Hiểu Khê đang ôm miệng khóc rống lên.

Trái tim cô bỗng đau nhói.

Nếu không sợ Lương Duy Phong, con của cô sẽ không phải trốn ở đây, ngay cả nhà trẻ cũng không dám tới.

Lần đầu tiên cô ghét Lương Duy Phong đến như vậy.

Thậm chí rất hận chính mình, tại sao ngay từ đầu quen biết, cô không nhận ra bộ mặt thật của anh ta mà cứ dây dưa không dứt.

Kiếp trước cô ấy có làm gì ác không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK