Tống Thanh Duệ cười tủm tỉm nhìn cô một cái: “Thật ngại quá, mẹ chị không thể nào sinh ra một đứa em trai nhỏ hơn chị mấy tháng được đâu.”
Lời này có nghĩa là phủ nhận.
Một đồng nghiệp ba mươi tuổi cười nói: “Tôi đã nói rồi hai người tầm tuổi nhau, làm gì giống em trai chứ, ngoại hình lại không giống.”
Lâm Minh Kiều sợ bọn họ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Thật ra. . . .”
“Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm.”
Tống Thanh Duệ không cho cô nói xong đã ôm vai Lâm Minh Kiều rời đi.
Đồng nghiệp đứng sau nói: “Quả nhiên phụ nữ có tiền lại xinh đẹp thì cho dù có ly hôn cũng không thiếu người tài giỏi theo đuổi.”
“Không phải rất tốt sao, chẳng lẽ còn chờ chồng trước đối ý? Quên đi, không bằng hẹn hò với anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, sống vui vẻ, làm cho chồng trước tức chết.”
“Cho nên chúng ta cũng không cần đồng cảm với cô giáo Lâm, có người đàn ông không biết quý trọng mình thì sẽ có người khác đau lòng.”
“. . .”
Một bên khác, Tống Thanh Duệ ôm Lâm Minh Kiều đến bãi đậu xe, cô mới tránh ra khỏi cánh tay anh: “Vì sao vừa rồi cậu không giải thích, đồng nghiệp chắc chắn sẽ hiểu lầm cậu là bạn trai tôi, tôi vừa ly hôn, làm gì có bạn trai chứ, haiz.”
“Tôi giải thích thế nào?” Tống Thanh Duệ cười nhẹ nhàng hỏi: “Nói cho bọn họ biết tôi là em trai kết nghĩa, có ai không biết em trai kết nghĩa của chị là con trai của tổng thống chứ, nếu tôi nói rõ thân phận, bọn họ có thể đối xử với tôi tự nhiên như thế sao, sợ là cả đám sẽ lo lắng run rẩy.”
“Cũng đúng . . .”
Lâm Minh Kiều cũng bỗng nhiên ý thức được mình quá kích động.
“Chị đừng nghĩ quá nhiều, tôi đẹp trai như thế, chẳng lẽ chị đi bên cạnh tôi làm cho chị mất mặt sao?” Tống Thanh Duệ sờ đầu cô, cúi đầu cười như không phải cười nhìn cô: “Chị vừa ly hôn, đột nhiên có người đẹp trai đến theo đuổi chị, chị nói mọi người sẽ còn đồng cảm với chị sao, chắc chắn rất hâm mộ chị làm lại cuộc đời.”
“. . .”
Khuôn mặt Lâm Minh Kiều nóng bừng.
Gần đây cô đến công ty có thể cảm nhận được đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm cẩn thận nhìn mình, thậm chí lúc nói chuyện phiếm cũng không dám nói đến chồng và gia đình mình.
Đôi khi cô rất muốn nói với bọn họ không cần như vậy.
Cô không quá để ý.
Cô nhớ lại cách đó không lâu, cô còn cố ý khoe khoang mỗi ngày Tống Dung Đức tặng quà cho mình, hiện thực đã đánh vào mặt cô.
Bây giờ cô nhớ lại thôi cũng cảm giác không còn mặt mũi.
“Tôi nghĩ chị không cần người khác đồng cảm với mình.” Tống Thanh Duệ bỗng nhiên nói: “Có một số việc không cần người khác đồng cảm, thương hại, vết thương sẽ không đau đớn như thế.”
“Đúng vậy.”
Lâm Minh Kiều đồng ý: “Không phải chỉ ly hôn thôi à, tại sao phải đồng cảm với tôi, giống như ly hôn sẽ rất đáng thương vậy.”
“Ly hôn cũng không đáng thương, là cuộc sống mới bắt đầu, có nghĩa trong tương lai của chị sẽ xuất hiện vô số lựa chọn.”
Tống Thanh Duệ mở cửa xe: “Đi thôi, hôm nay chúng ta không đưa Đan Nguyệt đi theo, tôi đưa chị đến một nơi, bảy giờ chúng ta sẽ trở về.”
“. . . Đi đâu?” Lâm Minh Kiều không kịp phản ứng.
“Đi một nơi có thể làm cho chị vui vẻ.” Tống Thanh Duệ nháy mắt với cô.
Lâm Minh Kiều ngây ra.
Đến khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, trong lòng cô vẫn đầy ấm áp: “Không lẽ cậu nghĩ tôi vẫn không vui vì Tống Dung Đức muốn tổ chức đám cưới chứ. . . .”
Tống Thanh Duệ không nói chuyện, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Lâm Minh Kiều co người lại: “Buổi sáng có một chút, có điều. . . Tôi ăn bún thịt dê của cậu thì tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.”
“Ban ngày là ban ngày, sau khi trời tối, màn đêm thăm thẳm, chị còn dỗ con khóc nên rất dễ suy nghĩ lung tung.” Tống Thanh Duệ lưu loát xoay bánh lái, nói trúng tim đen của cô.