“Chủ yếu là chuyện của Phó tổng Tằng ảnh hưởng rất lớn đến xã hội.” Triệu Hân thở dài nói, “Nhưng tôi thật sự không ngờ Quý tổng quan hệ rộng rãi cũng bị điều tra, nghe nói sẽ bị phạt, tôi cảm thấy sau này Phàm Ngu phải cố gắng rất nhiều trong làng giải trí.”
Sau khi Nguyễn Nhan và cô chỉ nói chuyện phiếm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi, một lát sau, Khâu Hạo Lâm gọi lại, đầu dây bên kia rất hưng phấn, “Nguyễn Nhan, cô thật lợi hại, nếu cơ quan quản lý điều tra Phàm Ngu, điều này chắc chắn mọi thứ sẽ không dễ dàng được bỏ qua.”
“Anh ở bên kia thế nào?” Nguyễn Nhan nhẹ giọng hỏi.
“Nói đến chuyện này… Tôi cũng không dám ra ngoài nhiều lắm.” Khâu Hạo Lâm thì thào nói: “Ngày hôm qua tôi đến công ty, cảm giác như có người theo dõi mình, còn có việc phê duyệt những bộ phim truyền hình mới đã được quay trước đó có vấn đề.”
“Vậy thì anh gặp cái tai nạn ngoài ý muốn.” Nguyễn Nhan gợi ý nhỏ, “Tai nạn ngoài ý muốn giống như ai đó cố ý trả thù.”
“Cô nói vậy là có ý gì.” Khâu Hạo Lâm thắc mắc.
“Bây giờ thế giới bên ngoài đều biết anh vạch trần chuyện của Phó tổng Tằng. Lúc này cơ quan quản lý đang điều tra, nếu anh gặp rắc rối, anh nghĩ như thế nào, các bộ phận liên quan sẽ nghĩ như thế nào.”
Khâu Hạo Lâm đột nhiên nói: “Nguyễn Nhan, cô thật là……”
“Tạm biệt.”
Nguyễn Nhan không muốn nghe, Khâu Hạo Lâm làm gì tùy anh ấy.
Nhưng mà cô không ngờ Khâu Hạo Lâm lại nhẫn tâm như vậy, buổi chiều nghe nói chủ tịch Phong Hồng lúc đi ra ngoài bị người khác dụng phải, liền đưa vào bệnh viện, tình hình rất nguy cấp.
Trong bệnh viện.
Quý Tử Uyên nghe vậy tức giận nói: “Không phải tôi đã nói với anh là cơ quan đang điều tra Phàm Ngu sao, còn yêu cầu anh hủy bỏ hành động đối với Khâu Hạo Lâm.”
“Quý tổng, chúng tôi không có làm.” Đạo diễn nói, “Chúng tôi nghe lời anh, liền sớm rút lui, chúng tôi đều ở nhà ăn cơm tối.”
Quý Tử Uyên nhanh chóng hiểu ra đây là một thủ đoạn mà Khâu Hạo Lâm tự bày ra.
Lâu lắm rồi không có đứa nào dám giở trò vớ vẩn với anh.(🤣🤣🤣)
Vở kịch này đẹp quá.
Anh ấy gần như đập vỡ cuốn sổ của mình ngay tại chỗ.
Thật trùng hợp, điện thoại của Đỗ Tuyên cũng vang lên, “Quý tổng, không ổn rồi, cơ quan quản lý đã gây phiền phức cho chúng ta, phạt chúng ta 100 triệu tệ, cảnh cáo nghiêm khắc, không được để xảy ra tình trạng như phó tổng Tằng, nếu không sẽ xử lý chúng ta một lần nữa.”
Một trăm triệu thực ra chỉ là một con số nhỏ với anh.
Nhưng thiệt hại về danh tiếng là không thể khắc phục được.
Đây cũng sẽ trở thành trò cười trong làng giải trí.
Quý Tử Uyên anh chưa bao giờ ngậm đắng lớn như vậy.
Quý Tử Uyên chế nhạo, “Phạt.”
Đỗ Tuyên không khỏi than thở, “Thật ra lúc trước chỉ có cảnh cáo bằng lời nói, nhưng mà chuyện của Khâu Hạo Lâm đã chọc giận bọn họ, khi tôi đến đó điều tra, bọn họ còn cho rằng Phàm Ngu của chúng ta hành động quá ngông cuồng.”
“Hiện tại đừng liên lạc với Tằng Hành Thư.”
Quý Tử Uyên vứt điện thoại, lấy ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa.
Không lâu sau, Quý Trạch gọi điện thoại mắng anh, “Đồ khốn nạn, cha đã bảo con không được bước vào làng giải trí, nhưng bây giờ ngược lại thì tốt rồi, con bị phạt, hãy cho tổng giám đốc bên đó tỉnh táo lại đi đừng để liên lụy đến Quý thị. Cha nhắc nhở con có tham vọng là tốt nhưng con phải hiểu ngoài kia có bao nhiêu người ghen tị với cha, Tống Vương Quý lần này cũng liên hệ đích thân với cha.”
“Ông ấy nói gì.” Quý Tử Uyên hít một hơi thật sâu từ điếu thuốc của mình.
“Làm người thì nên biết đủ.”
Quý Tử Uyên cười tủm tỉm, “Tống gia là muốn bóp chết con.”
“Lần này chỉ là cảnh cáo, hiện tại có thể dừng lại,” Quý Trạch cúp điện thoại.