Tống Nguyên gật đầu, “Không sao, gặp được người thích hợp có thể nói chuyện, không giống như người nào đó ….”
Nói xong, ánh mắt kinh tởm rơi vào trên người Tống Thanh Duệ, “Cho tới bây giờ cũng uổng phí thời gian, nếu như ngày nào đó anh dám đem một người đàn ông về, tôi cam đoan là tôi sẽ đánh gãy chân anh.”
“Cha, con khoảng thời gian này mỗi khi tan sở liền về nhà cũ, con nào cơ hội đưa đàn ông về?” Tống Thanh Duệ hậm hực nói.
“Bụp”.
Tống Nguyên cầm lấy chiếc đũa cứng rắn đặt xuống, “Đúng rồi, Minh Kiều đã về rồi, anh không cần phải quan tâm Nguyệt Nguyệt nữa, sẽ không cho anh có thời gian đi lung tung gặp đám lộn xộn đó. Ngày mai tôi sẽ điều anh đến Phủ tổng thống, đảm nhiệm chức vụ với tư cách là thư ký trưởng về chiến lược trong tương lai.”
Lâm Minh Kiều giật mình.
Tống Thanh Duệ sững mấy giây, cười nói: “Cha, con ở cấp cơ sở làm tốt lắm, cha lúc đầu nói nếu con không kết hôn sinh con thì liền để cho con về làm việc ở cấp cơ sở trong suốt quãng đời còn lại của con.”
Tống Nguyên mặt mũi biến sắc tại chỗ, “Anh cho rằng tôi muốn điều anh về cấp cơ sở, cả ngày nhàn rỗi, người bên ngoài đều nói ra nói vào, anh thật không biết xấu hổ. Tôi là tổng thống còn muốn đem anh đi dưới mũi tôi, ít nhất thì tôi có thể để mắt đến anh, ngày mai thu dọn đồ đạc và chuyển đến đó cho tôi.”
“Con biết rồi.” Tống Thanh Duệ nhíu mày, bất đắc dĩ đáp.
“Thái độ của anh vậy là như thế nào?” Tống Nguyên tức giận nói, “Có bao nhiêu người ghen tỵ cho rằng mình không có cơ hội để lên vị trí thư ký trưởng này, anh có phúc mà còn không biết hưởng.”
“Cha, con sai rồi, con nhất định sẽ cố gắng khi ở bên cạnh cha.”
Tống Thanh Duệ nhanh chóng thành thật trả lời.
“Anh không chịu thua kém.”
Tống Nguyên nhanh chóng ăn tối rồi rời đi với gương mặt phờ phạc vì giải quyết công việc của chính phủ.
Lâm Thanh Phương thấy vậy thì thở dài nói: “Thanh Duệ, con cũng đã trưởng thành rồi, nên hiểu chuyện một chút, cho dù sau này không được làm tổng thống thì ít nhất khi cha về hưu con có thể lập được một số thành tích mỹ mãn, trở thành một bộ trưởng.”
“Ồ, ra vậy.”
Tống Thanh Duệ cúi đầu đáp ứng.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Minh Kiều ở lại nói chuyện phiếm với Lâm Thanh Phương một hồi mới trở về phòng ngủ.
Nguyệt Nguyệt vẫn chưa ngủ.
Cô cầm quà đẩy Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh đi tìm Tống Thanh Duệ.
Bấm chuông một hồi vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Đợi lúc cô định gọi điện thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tống Thanh Duệ đứng ở cửa mặc chiếc quần ngủ màu xanh đậm, mái tóc ngắn màu đen còn chưa được sấy khô, tựa hồ đã vội vàng đi tắm, chẳng qua áo choàng tắm có nhiều nếp nhăn, ngực không lộ ra nửa phần, thay vào đó nó khiến người ta muốn nhìn thấy bộ ngực nửa kín nửa hở của anh ấy.
ho ho.
Khuôn mặt có chút xấu hổ của Lâm Minh Kiều nóng lên khi nhận ra ý tưởng nực cười như vậy vừa lóe lên trong đầu.
Cái này thật sự không thể trách cô, ai bảo Tống Thanh Duệ sau khi tắm rửa sạch sẽ, hơn nữa một đôi mắt giống như màn đêm bị rửa sạch, thâm thúy, sáng ngời, toàn thân tràn ngập một tia trong trẻo, thanh quý.
“Ahhh…”
Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Tống Thanh Duệ thì hai mắt sáng lên, lập tức vung tay muốn ôm lấy anh.
“Nhớ chứ hả.” Tống Thanh Duệ cúi xuống bế Nguyệt Nguyệt lên xe, “Vào đi, ngoài trời lạnh lắm.”
Anh cùng Nguyệt Nguyệt đi vào trước.
Lâm Minh Kiều lúng túng đẩy xe vào, do dự rồi yếu ớt hỏi: “Có muốn đóng cửa không?”