Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY

“Anh đã đập phá bệnh viện và làm bị thương bệnh nhân của chúng tôi. Tôi có thể gọi cảnh sát.”

Quý Tử Uyên chậm rãi nâng mắt lên, “Lương tổng, tôi biết anh dựa vào Mạnh gia, tôi sẽ gọi cảnh sát cũng không có cách bắt anh được. Nhưng anh phải hiểu rõ, đây là bệnh viện trong đó có vô số bệnh nhân, còn hành vi của anh thuộc về chữa bệnh. Ở đất nước này, nếu điều trị không đảm bảo, anh nói đi người ngoài sẽ nghĩ gì, đối xử với anh như thế nào. Đây là một đất nước có mạng lưới phát triển, tôi sợ rằng anh sẽ không dễ dàng kết thúc chuyện lớn này. ”

Dừng một chút, anh ấy nở nụ cười, “Dù sao … Mạnh gia tuy có quyền lực, nhưng vẫn chưa trở thành người nắm quyền đất nước này.”

Lương Duy Phong rùng mình cười, “Anh biết nhiều như vậy, nên phải biết nắm bắt kịp thời cơ. Kinh Đô đã đổi hướng gió, anh cũng nên lưu ý. Đôi khi đứng ở một nơi quá lâu chưa chắc có kết thúc tốt đẹp.”

Khương Tuyết Nhu sửng sốt.

Lời nhận xét của Lương Duy Phong đơn giản là không giấu giếm tham vọng của anh ta.

Người này đã ngạo mạn đến mức này rồi sao?

“Tôi, Quý gia xưa nay chưa từng đứng ở đội nào.” Quý Tử Uyên lạnh lùng nói.

“Thật là, tôi nhớ anh với Tống Dung Đức có quan hệ tốt.” Lương Duy Phong cười, “Hơn nữa, hôm nay anh còn ngăn cản tôi, anh nghĩ có ai tin anh không. Quý Tử Uyên, anh biết không kẻ thức thời mới là anh hùng. Anh xem, Hoắc Anh Tuấn bạn tốt của anh như một con chó đi lấy lòng Mạnh Tử Hàm, anh ấy so với anh thông minh hơn nhiều. ”

Quý Tử Uyên sắc mặt thay đổi, “Lương Duy Phong làm người phải biết điểm giới hạn”

“Giới hạn?” Lương Duy Phong cười to, cười vô cùng tùy tiện, “Chỉ cần tôi có quyền lực, không cần cái gì là giới hạn.”

“Đã như vậy, đường đi của chúng ta khác nhau. Anh đi đi. Chỉ cần hôm nay tôi ở đây, hai người này anh đừng hòng đụng đến.” Quý Tử Uyên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên quyết.

“Được rồi, anh chờ đó.” Lương Duy Phong nham hiểm kéo môi đem người rời đi.

“Thật điên rồ.” Diệp Gia Thanh khó chịu muốn chết, sống ở đời hơn bốn mươi năm, ở tuổi này lần đầu tiên gặp phải loại người này.

“Quý Thiếu, hôm nay cảm ơn anh, nhưng …” Khương Tuyết Nhu trong lòng lộ ra vẻ lo lắng, ” tôi vừa rồi nghe lời anh nói tình hình Tống gia hiện tại không tốt.”

“Về cơ bản hầu hết các đại gia ở Kinh Đô đều đã nịnh bợ Lương Duy Phong. Cô cũng biết phía sau Lương Duy Phong là Mạnh bộ trưởng. ” Quý Tử Uyên nhíu chặt chân mày,” Từ khi Mạnh bộ trưởng hợp tác với Lương Duy Phong chuyện này không còn là cuộc cạnh tranh trong giới kinh doanh nữa. Vừa rồi tôi đã nghe thấy giọng điệu của Lương Duy Phong, anh ta cũng không thèm che giấu nữa. Tôi sợ Mạnh bộ trưởng không lâu nữa sẽ sớm ra tay với Tống Gia. ”

Diệp Gia Thanh vừa nghe đã kinh hãi, “Mạnh Quốc Xuyên này quá thâm độc. Nếu trước đây Tống tổng không giúp đỡ, dìu dắt thì anh ta có thể có ngày hôm nay sao.”

“Một khi con người ngồi cao hơn, sẽ không hài lòng với hiện tại hơn. Hơn nữa, với sự sụp đổ của Hoắc gia, sự vươn lên mạnh mẽ của Lương Duy Phong, cộng với sự giúp đỡ của Khương Tụng, Mạnh bộ trưởng của ngày hôm nay quả thực đã đủ sức lật đổ. ”Quý Tử Uyên lo lắng nói,“ Không ai biết sau này sẽ ra sao, một khi Tống tổng thực sự trở thành bù nhìn, với tính cách đê hèn của Lương Duy Phong, anh ta sẽ không còn sợ một ai nữa. Chú Diệp, Khương tiểu thư, tôi khuyên hai người rời khỏi Nguyệt Hàn càng sớm càng tốt. ”

Diệp Gia Thanh ngoài ý muốn thở dài, “Nếu chúng tôi rời đi vào lúc này, công ty của tôi…”

“Ông nghĩ ở lại có thể giữ được công ty của mình sao?” Quý Tử Uyên lắc đầu, “Không thể nào, tôi đã nghe phong phanh rồi, tất cả các đại hào môn sẽ không tiếc ra sức chèn ép tập đoàn Diệp thị. Vẫn còn rừng xanh, không sợ không có củi đốt.”

Diệp Gia Thanh im lặng một hồi, Khương Tuyết Nhu chua xót nói: “Không phải tôi không muốn đi, mà là tôi không thể đi, Lương Duy Phong nói, anh ta sẽ không cho tôi visa trong một sớm một chiều, nếu chậm trễ phải mất một tháng. Một tháng đó Nguyệt Hàn có thể xảy ra biết bao nhiêu chuyện. ”

Quý Tử Uyên nhíu mày. “Thật sự là có thể Mạnh gia đã tranh thủ liên lạc rất nhiều chính khách rồi. Thị thực của cô bị kẹt lại là chuyện rất đơn giản.”

Khi Khương Tuyết Nhu nghe anh nói lời này, càng thêm tuyệt vọng, “Thật ra tôi không lo lắng cho bản thân. Tôi chủ yếu là lo lắng cho hai đứa nhỏ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK