Mưa bên ngoài đập vào cửa sổ.
Lâm Minh Kiều ảo não.
Khi rượu tàn cũng đã tỉnh, nhìn thấy vết mưa trên cửa sổ, cô mơ hồ nhận ra hình như vừa rồi trời mưa.
“Có muốn tắm cùng nhau không.”
Tống Thanh Duệ từ phía sau ôm lấy cô, giọng nói của người đàn ông sau khi thỏa mãn càng thêm khàn khàn.
“Không muốn.”
Lâm Minh Kiều giật mình, lúc đầu còn mệt, có chút buồn ngủ, nhưng bây giờ bị lời nói của anh đánh thức, liền không còn buồn ngủ nữa.
Tống Thanh Duệ khẽ cười một tiếng, lồng ngực rung động tựa vào cô, “Em còn muốn khách khí như thế này sao?”( đổi xưng hô nha quý zị)
“Tôi, tôi không quen.”
Lâm Minh Kiều né tránh thoát khỏi vòng tay của anh, nhặt một mảnh quần áo trên mặt đất lên, phát hiện chính là áo sơ mi của mình.
Cô khoác lên mình và chui vào phòng tắm.
Khi làn nước nhẹ nhàng rơi xuống người, Lâm Minh Kiều chợt tỉnh lại.
Cô thật sự cùng Tống Thanh Duệ xảy ra chuyện.
Em họ của chồng cũ, trên danh nghĩa là em trai nuôi.
Người bên ngoài sẽ cảm thấy rất hoang đường.
Nhưng nhìn lại mọi chuyện vừa rồi, cô không hối hận.
Sau khi hẹn hò với Giang Quý Dương được vài năm, vì sự hiện diện của một Tân Giai Linh cô và Giang Quý Dương không còn chỗ để tiến xa hơn.
Sau này với Tống Dung Đức, lúc đó cảm thấy dù sao cũng sinh con rồi lại kết hôn, hai người cả đời khó tránh khỏi một số chuyện.
Chỉ với Tống Thanh Duệ, là loại tình yêu tự nhiên mà đến.
Vì yêu người này, cô sẵn sàng cho đi.
Mà vừa rồi cô thật sự có thể cảm giác được Tống Thanh Duệ là lần đầu tiên, mặc dù rất thông minh nhưng vẫn còn rất ngây ngô.
Cô cảm thấy có lỗi với anh một chút.
Trong một đêm yên tĩnh như vậy, cô chỉ tiếc là không gặp được anh vào thời điểm đẹp nhất của mình.
Anh đã cho cô thứ quan trọng nhất.
Cô ấy thì không.
“Minh Kiều, tôi để sẵn quần áo của em ở ngoài cửa, trong tủ còn có một chiếc khăn tắm màu hồng, tôi chuẩn bị cho em.”
Giọng Tống Thanh Duệ từ bên ngoài truyền đến.
Cô mở tủ và nhìn thấy chiếc khăn tắm.
Cô cảm thấy rằng anh ấy là người có chủ ý và anh ấy là một người cẩn thận, ấm áp.
Thay xong quần áo đi ra ngoài, Tống Thanh Duệ đã ăn mặc chỉnh tề, bộ dáng tao nhã hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, mới hơn một giờ trước, anh ấy….
Lâm Minh Kiều hơi đỏ mặt, không nghĩ ra nữa, “Anh không đi tắm sao?”
“Thôi đi, tôi về nhà rồi tắm rửa, đã ba giờ sáng rồi.” Tống Thanh Duệ nhìn cô chằm chằm, “Em không sao chứ, nếu em mệt mỏi buồn ngủ, thì đêm nay…”
“Trở về nhà đi, nếu chúng ta đi ăn khuya mà cả đêm không trở về, chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai của cha mẹ anh.”
Lâm Minh Kiều lắc đầu, tuy rằng mệt mỏi, nhưng hiện tại đã tỉnh táo.
Lúc chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm Minh Kiều đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, Tống Thanh Duệ đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô.
” Minh Kiều, tôi yêu em, cảm ơn em, tôi nhất định sẽ trân trọng em.”
Chỉ vài câu nói thôi cũng khiến mắt cô đỏ hoe.
Cô xoay người ôm lấy anh, “Sau này chỉ cho phép tôi không quan tâm anh, anh không được phép không quan tâm tôi.”
“Được rồi, tôi hứa với em, ở trước mặt em, tôi sẽ không bao giờ là người đi trước.” Tống Thanh Duệ vuốt ve tóc mai của cô, “Đương nhiên, tôi hi vọng hai chúng ta sẽ không có ai rời đi, tôi yêu em, tôi chưa bao giờ muốn chơi đùa, tôi muốn ở bên em suốt đời. Tôi biết lúc này em không có cái suy nghĩ này và em cũng chưa sẵn sàng nhưng tôi sẽ ở sau lưng chờ đợi em.
“Thanh Duệ, Thanh Duệ, cám ơn anh.”
Lâm Minh Kiều không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm chặt lấy anh.
Anh hiểu rõ ràng sự bất an của cô, nỗi sợ hãi của cô và tất cả mọi thứ về cô.
Đêm đó, mối quan hệ giữa hai người thay đổi đáng kể.
Trước kia, quan hệ giữa hai người chỉ dựa vào tinh thần, nhưng hiện tại còn có cả thể xác.