Hiểu Khê không nghe lọt tai, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mẹ, con hiểu rồi, mẹ chỉ muốn đùa giỡn lưu manh với cha cặn bã, lại không muốn chịu trách nhiệm đúng không.”
Khương Tuyết Nhu: “. . .”
Hiểu Lãnh phức tạp nhìn cô một cái: “Cũng được, bọn con ủng hộ mẹ.”
“Mẹ, mẹ vui vẻ là được.” Hiểu Khê buông tay.
“. . . Đi thôi, mặc quần áo đi, mẹ cầu xin các con đó.” Khương Tuyết Nhu đau cả đầu, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đề tài này.
Khương Tuyết Nhu vất vả lau sạch người cho bọn trẻ rồi mặc đồ ngủ, sau đó cô dẫn bọn trẻ ra ngoài.
Hoắc Anh Tuấn cầm một bộ đồ ngủ cho nữ đi vào: “Tuyết Nhu, anh thấy quần áo của em ướt rồi nên lấy đồ của mẹ cho em, em đi tắm rồi thay vào đi.”
“Cha cặn bã, cha tới thật đúng lúc.” Hiểu Khê bỗng nhiên nói: “Vừa rồi con đã hỏi mẹ, mẹ không muốn tái hợp với cha, mẹ chỉ muốn đùa giỡn lưu manh với cha thôi.”
Khương Tuyết Nhu đang định sấy tóc cho bọn trẻ: “. . .”
Mẹ nó, có thể cho sét đánh chết cô được không.
Cô nói những lời này lúc nào chứ?
Trong không khí bỗng nhiên yên tĩnh
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn đỏ ứng và mập mờ nhìn cô: “Tuyết Nhu, em nói với con những chuyện này không tốt lắm đâu.”
“Tôi không có, Hiểu Khê hiểu lầm thôi. . . .” Khương Tuyết Nhu bó tay toàn tập.
“Được rồi, Tuyết Nhu, em đi tắm đi, anh sẽ sấy tóc cho bọn nhỏ.” Hoắc Anh Tuấn cắt ngang lời cô nói.
Khương Tuyết Nhu tranh thủ cầm quần áo đi tắm, nếu cứ tiếp tục trò chuyện thì sợ là con gái sẽ đào hố cho cô.
Cô vừa bước vào phòng tắm.
Hoắc Anh Tuấn đã thấp giọng nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi mẹ nói gì với các con?”
Cô không đồng ý tái hợp? Lại đồng ý đùa giỡn lưu manh với anh?
Chuyện này làm cho anh rất áp lực.
Dù sao bệnh của anh vẫn chưa chữa khỏi.
Hiểu Lãnh nhìn ánh mắt mong đợi của anh nói: “Bọn con sẽ không nói, đây là bí mật.”
“Đúng vậy, bí mật.” Hiểu Khê gật đầu: “Mà vừa rồi con đã nói với cha rồi.”
“Chắc chắn không chỉ có lời đó.” Hoắc Anh Tuấn lấy ra hai thanh chocolate: “Các con nói cho cha biết, cha sẽ thưởng cho.”
“Cha cho con cả hai thanh là được, Hiểu Lãnh muốn giữ bí mật, con sẽ nói.” Hiểu Khê nhanh nhóng cầm chocolate, chỉ sợ Hiểu Lãnh sẽ lấy đi một thanh.
Hiểu Lãnh: “. . .”