Lâm Minh Kiều nhìn những lời đó, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi nóng lên.
Người này … sao lại đột nhiên làm cho người ta cảm thấy buồn nôn như vậy chứ?
Sau khi chơi đàn violon xong, Tống Dung Đức mở một chiếc hộp dài trên mặt bánh gato, lộ ra một sợi dây chuyền kim cương hình trăng khuyết, rất đẹp và tinh xảo.
Lâm Minh Kiều cũng có thể coi là một chuyên gia thời trang nửa vời, nhìn thoáng qua logo trên vỏ hộp cô đã nhận ra đây là một thương hiệu cao cấp sang trọng, chẳng qua cô chưa bao giờ nhìn thấy mẫu này xuất hiện trên tạp chí.
Đôi mắt sáng của Lâm Minh Kiều lóe lên vẻ phức tạp.
Không thể nghi ngờ, sợi dây chuyền này rất đẹp và đắt tiền, muốn hỏi cô có thích nó không, chắc chắn là cô thích nó.
Không một phụ nữ nào lại không thích một nhà hàng có phong cách như vậy, một người đàn ông đẹp trai và những món quà đắt tiền.
Nhưng mà, cô không ngờ đây là Tống Dung Đức.
Một người đàn ông đã từng làm cô tổn thương, và thậm chí thường xuyên cãi vã với anh ấy.
Trái tim của cô có chút mâu thuẫn, mờ mịt.
Cô cũng muốn một cuộc hôn nhân ổn định và êm ấm, nhưng giữa cô và Tống Dung Đức có quá nhiều mâu thuẫn, không quá hai ngày thì họ lại cãi nhau rùm beng lên, cô thực sự không chắc sự hòa hợp giữa họ có thể kéo dài được bao lâu.
Ngay cả những điều anh ấy nói thích cô cũng khiến cô ấy cảm thấy mờ mịt.
Cô vẫn không hiểu thế nào mà lại khiến anh ấy thích cô như vậy.
“Minh Kiều.”
Tống Dung Đức nhìn thấy cô không nói lời nào, mím môi mỏng, nghiêm túc nói: “Thật ra lúc đầu cầu hôn em ở Tống gia, tôi cũng chính là muốn sống cùng em cả đời. Không sai, chúng ta luôn cãi nhau, nhưng không phải là tôi không thích em nên mới cãi nhau với em, khả năng là chúng ta có một điểm chung là quen cãi nhau, thật sự tôi là một người đàn ông không thể cùng em tranh cãi đến cùng, tôi hẳn là sẽ nhường em. Tôi muốn xin lỗi em về những chuyện trước kia, sau này tôi sẽ đối tốt với em và Nguyệt Nguyệt, tôi rất thích em.”
“Tôi thích bộ dạng lúc em tức giận, lúc em cười và bộ dạng lúc em mắng tôi.”
“Ngày hôm đó, em rời đi sau khi cãi nhau ở Tống gia, lúc đó tôi như người mất hồn, ăn không ngon, ngủ không yên, trong đầu toàn nghĩ về em, kỳ thật… có lẽ là trước kia, rất lâu rồi tôi đã có cảm tình với em, chỉ là trong tôi chuyện tình cảm rất phức tạp, tôi hi vọng là em có thể cho tôi một cơ hội để yêu chiều em.”
“Sau này tôi sẽ chăm sóc con, nấu ăn, cho em tiền tiêu xài, tôi sẽ cưng chiều em như công chúa, thương em, yêu em, chăm sóc em, bảo vệ em.”
Nói đến những lời sau đó, khuôn mặt tuấn tú của Tống Dung Đức càng đỏ hơn.
Lâm Minh Kiều cũng ngày càng đỏ mặt.
Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ rằng những lời sến súa như vậy lại thốt ra từ miệng mình.
Trái tim một cô gái nhảy loạn xạ vì nó.
Thậm chí cô còn cảm thấy cách Tống Dung Đức tỏ tình trước mặt cô là khá dễ thương.
“Anh nói hay quá, ai biết được là sau này anh có lật lọng hay không.” Cô lẩm bẩm và liếc anh một cái.
Thật ra vì Nguyệt Nguyệt, cô không thực sự muốn ly hôn, chỉ là lúc sinh con, trong lúc tiệc đầy tháng hai người lại còn cãi nhau rất to, thật sự khiến cô cảm thấy không thoải mái.
“Không, tuyệt đối không, nếu sau này tôi làm cho em buồn, em sẽ đuổi tôi ra khỏi phòng, tôi hứa là tôi sẽ biết sợ.”
Tống Dung Đức thận trọng cúi người về phía trước, “Tặng em … Tôi đeo sợi dây chuyền vào cho em nhé.”
Lâm Minh Kiều nhìn anh một cái, không nói lời nào cũng không có từ chối.
Tống Dung Đức cao hứng, nhanh chóng cúi người đeo sợi dây chuyền vào.
Lâm Minh Kiều cúi đầu, đột nhiên phát hiện trong tay áo anh có thứ gì đó.
Cô lấy nó ra trong lúc anh không để ý, mặt cô tái xanh ngay lập tức.
“Minh Kiều, đeo sợi dây chuyền trông em thật xinh …” Tống Dung Đức nhìn xuống mảnh giấy nhỏ trên tay cô, đầu anh liền nổ tung.
“Tống Dung Đức,” Lâm Minh Kiều nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ trừng mắt nhìn anh, “Đây chính là anh nói thích tôi, tỏ tình với tôi, anh đã đọc theo tờ giấy này rồi bí mật giấu nó đi, anh nói cho tôi biết là ai đã viết cái này cho anh.”