Anh ấy không dám nói Nguyễn Nhan là bạn gái của Quý Tử Uyên, anh ấy biết Quý Tử Uyên thường chơi đùa với rất nhiều phụ nữ.
Nguyễn Nhan trực tiếp phủ nhận, “Không phải, tôi chỉ tò mò xem người phụ nữ nào ở trong lòng Tống Thiếu còn quan trọng hơn cả vợ con và còn khiến anh không muốn về nhà.”
Tống Dung Đức biết cô có quan hệ với Lâm Minh Kiều, lúc này trong lòng suy nghĩ rất nhiều, vội vàng nói: “Minh Kiều muốn cô đến gặp tôi sao? Cô hiểu lầm rồi, không phải là tôi không muốn về nhà,” mà cô ấy luôn hiểu lầm tôi, còn ly hôn với tôi thậm chí còn đánh Nhạc Hạ Thu thành thế này. Nếu không tại vì cô ấy, tôi đã không phải chạy đến bệnh viện mỗi ngày. ”
Nguyễn Nhan chỉ cùng anh nói một câu giao lưu chứ thật sự không muốn nói chuyện với anh.
Cô cũng hiểu tại sao Lâm Minh Kiều lại muốn ly hôn với anh ấy thậm chí không cho anh ấy cơ hội. Bởi vì hai người hoàn toàn không có quan hệ gì, Tống Dung Đức không suy nghĩ về thân phận kết hôn của anh ấy và đề phòng những người phụ nữ khác, quan tâm, ân cần người khác như vợ mình. Anh ấy không có tư cách gì cả.
Nhạc Hạ Thu ở bên cạnh cũng nhẹ giọng nói: “Nguyễn tiểu thư, cô là bạn của Minh Kiều, cô hãy thuyết phục cô ấy không cần phải ly hôn với Dung Đức, tuần sau tôi sẽ ra nước ngoài.”
“Tuần sau.” Nguyễn Nhan hỏi: “Đi nước nào.”
“Nước B.” Nhạc Hạ Thu thở dài, “Tôi không bao giờ trở lại.”
“Phong cảnh ở quốc gia B khá tốt. Nghe nói nhiều người giàu muốn qua đó nhập cư cũng hơi khó.” Nguyễn Nhan cười nhẹ, “Tống tiên sinh sẽ phải tốn nhiều tiền cho cô qua đó để nhập cư.”
Nhạc Hạ Thu sắc mặt hơi tái nhợt, Tống Dung Đức cũng nghe được Nguyễn Nhan châm chọc, lập tức nhíu mày: “Tử Uyên, sao anh lại đưa cô ấy tới đây.”
Quý Tử Uyên không trả lời, lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc rồi bắt đầu hút.
Tống Dung Đức nhắc nhở, “Tử Uyên, đây là bệnh viện, anh không được hút thuốc, anh là bác sĩ mà không biết điều này sao?”
“Tôi biết, cho nên tôi ở bên ngoài, cuối cùng cũng tìm được một chỗ.” Quý Tử Uyên uể oải đáp, anh muốn để Nguyễn Nhan nhìn mình nhiều hơn.
Nhưng Nhạc Hạ Thu nhìn Quý Tử Uyên khẽ cắn môi, “Tử Uyên, chúng ta cùng nhau lớn lên, tôi thật sự hy vọng chúng ta có thể như trước, cho dù không thể quay lại, nhưng dù sao tôi cũng muốn anh và Dung Đức vẫn đối xử tốt với nhau.
“Nhạc Hạ Thu, trước kia cô đã trốn đi rồi, lẽ ra không nên quay lại,” Quý Tử Uyên nhàn nhạt phun ra khói thuốc, “Cô vừa về thì đã làm rối tung mối quan hệ bạn bè của chúng tôi.”
Nhạc Hạ Thu hai mắt đỏ hoe, Tống Dung Đức không chịu nổi nữa. “Cô ấy nói tuần sau sẽ xuất ngoại, tất cả mọi người mà cô ấy biết đều đem tất cả chuyện này đổ hết lên người cô ấy, cô ấy rất khổ tâm.
Quý Tử Uyên cười tủm tỉm không nói gì, Nguyễn Nhan hỏi: “Nhạc tiểu thư khi nào thì xuất viện, vết thương trên tay của cô nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm.”
“Tại sao lại không nghiêm trọng?” Tống Dung Đức bực bội nói: “Sẽ để lại sẹo, mấy năm cũng không thể hết sẹo, ban đêm đau đến mức cô ấy không ngủ được, phải ở lại bệnh viện truyền dịch.”
“Tôi không có bị phỏng nên tôi không rõ lắm.” Nguyễn Nhan nhún vai rồi vội nói, “Tôi đi vệ sinh .”
Nói xong, cô xoay người đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, từ trong túi lấy ra một miếng thuốc mỡ, bóp một chút thoa vào kem đánh răng, rồi giả vờ xả nước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Đi thôi.” Quý Tử Uyên hút xong điếu thuốc không muốn ở lại nữa, chủ yếu là không muốn nhìn thấy sắc mặt của Nhạc Hạ Thu, cô ta diễn quá tốt, Tống Dung Đức bị đùa giỡn xoay vòng vòng mà không nhận ra.
“Nhạc tiểu thư, thật ra hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn hỏi xem cô trông như thế nào, người có thể cướp bạn trai của bạn tốt của tôi đi. Hôm nay tôi nhìn thấy cô, trông cô cũng khá bình thường.” Sau khi châm chọc Nguyễn Nhan không quan tâm đến bộ mặt khó coi của Nhạc Hạ Thu, cô liền theo Quý Tử Uyên rời đi.
Cô vừa bước ra cửa đã gặp ngay Thang Nhược Lan, cô ấy mặc áo khoác cashmere, gần đây sức sống cô ấy có vẻ hơi phờ phạc. Khi nhìn thấy Quý Tử Uyên, mắt cô ấy sáng lên nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Nhan ở bên cạnh, cơ thể của cô ấy ngượng ngùng cứng đờ.
Tuy nhiên, gần đây cô đã được giáo huấn nên thay vào đó là đôi mắt đỏ bừng và buồn bã nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên.
Quý Tử Uyên giống như cười mà không phải cười, sắc bén nói: ” Cô nói chuyện khá có duyên? Tôi đã lâu không liên hệ với cô, đừng làm cho chúng ta lại có mối quan hệ mập mờ.”