Nhạc Hạ Thu suy sụp khóc, “Từ khi bị Nguyễn Nhan bắt cóc, đêm nào em cũng gặp ác mộng, em rất kích động và phiền muộn, em cần phải trút giận, nhưng em không thể nói cho anh biết, em sợ anh sẽ cảm thấy buồn chán, đôi khi em không thể kiểm soát được bản thân mình nên … ”
“Vậy thì em là bác sĩ tâm lý, sao lại không uống thuốc.” Tống Dung Đức rống lên, “Hôm nay hại vật, ngày mai muốn giết, em là vợ tôi, một khi những đoạn phim này được tung ra ngoài, ảnh hướng đến thanh danh của công ty, nó sẽ có một tác động lớn và thậm chí tôi có thể bị phá sản.”
“Không… không thể nào.” Nhạc Hạ Thu sững sờ.
“Sao lại không thể nào, từ khi ly hôn, danh tiếng của tôi rất tệ, rất nhiều phụ nữ đều tẩy chay Âu Lam Sênh, nếu hành vi tàn ác của vợ tôi bị đưa ra ánh sáng, không chỉ gây xôn xao mà Tống gia cũng sẽ bị liên lụy.”
Tống Dung Đức càng nói càng tức giận, trong lòng càng thêm bất bình, tức giận, mệt mỏi không kiềm chế được nữa, “Có bệnh liền đi chữa bệnh, nguyên tắc này em không hiểu sao, tôi dự định kháng cáo để giành lại quyền nuôi dưỡng Nguyệt Nguyệt, hiện tại Tống Thanh Duệ có trong tay đoạn video ngược đãi súc vật của em, anh ta nhất định sẽ giúp đỡ Lâm Minh Kiều, tôi căn bản không có phần thắng.”
“Em khóc cái gì, người nên khóc mới chính là tôi, em bị người khác bắt cóc, thân thể tổn thương, không liên quan gì đến tôi. Chính là em khiến cho Nguyễn Nhan hận, tôi vì em mà vướng vào hôn nhân của mình cùng con gái, thậm chí mỗi lần đến Tống gia đều bị cha mẹ mắng, hôm nay còn bị ông ấy tát cho một cái.”
“Em khi đó sao lại quay về?”
“Vì em mà cuộc đời tôi bị hủy hoại.”
“Còn nữa, đều là lỗi của em, em muốn tổ chức một đám cưới hoành tráng, kết quả thì sao, không có người nào của Tống gia tới. Hiện tại thế giới bên ngoài đều cho rằng tôi bị Tống gia bỏ rơi, vì chuyện này mà tôi đã nhiều lần gặp phải trở ngại trong công việc, thậm chí lần này tôi đến nước R, lúc đầu chúng tôi đàm phán rất tốt, sau đó thì thất bại thảm hại.”
“Tôi cầu xin em, em có thể đừng níu kéo tôi lại.”
“Mỗi ngày, yên tĩnh hơn một chút, được không.”
“Trông em bây giờ thực sự đáng sợ, em biết không.”
Tiếng gầm của người đàn ông vang vọng trong phòng khách.
Tống Dung Đức không muốn chịu thêm nữa, mấy ngày nay nỗi bất mãn của anh đều bùng nổ.
Nước mắt lăn dài trên mặt Nhạc Hạ Thu.
Trong lòng cô có một tia hoảng sợ, nếu Tống Dung Đức không muốn cô vào lúc này thì cô sẽ không còn gì.
“Thì ra là… bây giờ anh rất ghét em, em sẽ chết cho anh xem, em sẽ không níu kéo anh nữa, vừa vặn em cũng không muốn sống nữa.”
Nhạc Nhạc Hạ Thu xoay người đập vào cái bàn bên cạnh, máu từ trên trán tuôn ra.
“Nhạc Hạ Thu.” Tống Dung Đức giật mình, vội vàng chạy tới đỡ cô.
Nhạc Hạ Thu yếu ớt tuyệt vọng nhìn anh, “Dung Đức, em xin lỗi, để em chết đi, em rất mệt mỏi, thậm chí bây giờ em rất hận chính bản thân mình.”
Nói xong, cô giả vờ ngất xỉu.
Tống Dung Đức nhanh chóng bế cô chạy tới bệnh viện.
Khi Nhạc Hạ Thu lại được đưa vào phòng cấp cứu, Tống Dung Đức dựa vào tường với vẻ mặt tê dại.
Mệt quá, mệt quá.
Nhạc Hạ Thu giống như một cái bao tải, lúc nào cũng đè ép làm cho anh không thở nổi.
Bây giờ, anh ấy không thể vứt bỏ.
Vạn nhất vứt bỏ, Nhạc Hạ Thu lại tự sát.
Anh lấy tay che mắt, cảm thấy suy sụp vô cùng.