Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh biết không, em vò quần áo không tốt lắm, lỡ như em vò quần áo anh bị rách thì sao.” Tống Quân Nguyệt bỏ qua cơn tức giận của anh, dù sao cô cũng không phải làm một người vợ tốt, một người mẹ mẫu mực, làm không tốt, lại bị anh ấy gây chuyện, còn không bằng ngay từ đầu liền không làm, “Đúng rồi, không phải trước kia lúc còn ở nước ngoài anh cũng đã giúp em giặt sao, tiện thể giặt giúp em một chút đi.”

Lâm Minh Sâm trợn tròn mắt tức giận, “Trước kia là trước kia, tôi chiều chuộng cô, hiện tại cô lấy cái gì để tpoi giặt giúp cô.”

“Lúc trước em không giặt giùm anh vậy bây giờ lấy cớ gì để em giặt giũ cho anh, không thì cứ ném vào máy giặt, dù sao em cũng không quen với anh.” Tống Quân Nguyệt nhướng đôi mắt sáng ngời nhìn anh ấy.

Lâm Minh Sâm ngơ ngác nhìn cô một cái, vốn là muốn làm cô khó xử, là cố ý làm phiền cô.

Kết quả không gây phiền phức cho cô ấy mà là bản thân mình bị bực mình.

“Vậy em sẽ ném máy giặt.” Tống Quân Nguyệt thấy anh không lên tiếng, lại cầm rổ lên, “Tiện thể, anh có muốn cởi quần không.”

Lâm Minh Sâm bị cái nhìn chằm chằm của cô làm cho khó chịu, liền cởi quần dài ném đi.

Tống Quân Nguyệt không có rời đi, ánh mắt rơi vào trên eo của anh, “Còn một cái.”

Nó là thứ duy nhất còn lại trên người anh ấy.

Không cần biết mặt Lâm Minh Sâm đơ như thế nào, lúc này khuôn mặt của anh hơi đỏ lên, bị cô nhìn chằm chằm, “Tôi tự mình giặt.”

“Được thôi.”

Tống Quân Nguyệt liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên đỏ bừng, mím khóe miệng xoay người bước ra khỏi phòng tắm.

Cô chỉ không ngờ rằng một người đàn ông đã ba mươi tuổi mà vẫn nhút nhát như trước.

Sau khi Lâm Minh Sâm ra khỏi phòng tắm, Tống Quân Nguyệt đi vào phòng làm việc, anh đem treo chiếc quần đã giặt của mình lên ban công phòng ngủ thứ 2. Bên hông có một dãy đồ lót nữ gợi cảm, một số màu đen và một số màu vàng.

Chiếc quần màu vàng nhạt mà tối hôm qua anh đã tự tay mình kéo xuống.

Lâm Minh Sâm đột nhiên có ý nghĩ đi tắm lần nữa.

“Đinh”.

Máy giặt tự động dừng.

Lâm Minh Sâm liếc mắt nhìn phòng làm việc đang đóng cửa bên ngoài, hét lớn: “Tống Quân Nguyệt, giặt xong rồi, mau đi phơi đồ đi.”

Không bao lâu, cửa phòng làm việc đã mở ra, nhưng Tống Quân Nguyệt không có đi tới, mà là đứng ở cửa nói: “Anh tự mình đi phơi đi, trong đó toàn là quần áo của anh thôi.”

Lâm Minh Sâm sửng sốt, mở máy giặt ra, hôm nay chỉ có đồ anh ấy mặc, “Của cô thì sao?”

“Quần áo của em không vắt được, ngày mai sẽ giặt khô.” Tống Quân Nguyệt nhẹ giọng giải thích.

Lâm Minh Sâm cảm thấy huyết áp của mình tăng vọt tại chỗ, “Vừa rồi sao cô không nói, quần áo của tôi cũng đắt tiền, cô cần giặt khô, tôi không cần sao?”

“Anh không nói giặt khô.” Tống Quân Nguyệt cười, “Và anh cũng đã đồng ý tự mình ném vào máy giặt.”

Lâm Minh Sâm tức giận cười một tiếng, “Tống Quân Nguyệt, cô làm vợ tôi rất có bản lĩnh, cô tự mình giặt khô, tôi đối xử tùy tiện với cô sao, đây là cô nói thích tôi sao?”

Tống Quân Nguyệt dựa vào ngưỡng cửa, bình tĩnh nhướng mày, “Đương nhiên là em rất muốn làm người vợ này, nhưng sau khi chúng ta kết hôn, anh không đưa tiền sinh hoạt cho em, nếu em giặt khô quần áo cho anh thì phải trả mấy bộ âu phục, quần áo bên trong cũng mấy trăm cái, anh định muốn em nuôi à?”

Lâm Minh Sâm híp mắt, biết mình lần này bị cô ấy ức hiếp, nhưng hết lần này đến lần khác là đàn ông mà không có cách nào xử lý, “Đương nhiên không cần cô nuôi.”

“Không cần sao.” Tống Quân Nguyệt vươn tay, “Sau này muốn đưa quần áo của anh cho em đi giặt khô, đúng rồi anh có thể giao thẻ lương. Em thường phụ trách việc mua sắm thức ăn ở nhà, còn cần có nhân viên dọn dẹp cũng tốn tiền. Mà này, em biết anh ăn cơm ở nhà ít hơn anh sẽ không so đo tiền bạc chứ.”

Lâm Minh Sâm tức giận nhìn cô chằm chằm và khó chịu hồi lâu, cuối cùng lấy trong ví ra một tấm thẻ với khuôn mặt tuấn tú đưa cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK