Đọc nhanh hơn ở nhóm kín của web Nhayho.č0m TẠI ĐÂY
Lâm Minh Kiều ngồi trên xe mấy phút, Tống Dung Đức mới mở cửa ghế sau ngồi vào.
“Bọn họ tìm anh có chuyện gì?” Lâm Minh Kiều do dự, ra vẻ không biết hỏi.
“Không có gì, bọn họ muốn tìm tôi giúp một chút, tôi từ chối, cũng không quen biết.” Tống Dung Đức vừa nói vừa tự nhiên ôm Đan Nguyệt vào lòng.
Trên thực tế, vừa rồi cha mẹ mang theo bọn họ đến xin lỗi anh ta và Lâm Minh Kiều.
Nhưng anh ta không muốn bọn họ gặp Lâm Minh Kiều, mà cũng nói rõ sẽ không tha thứ, đồng thời cũng đừng đi tìm Lâm Minh Kiều cầu xin, nếu như Lâm Minh Kiều biết sự thật thì bọn họ càng thảm hại hơn.
Anh ta tin sau khi mình cảnh cáo thì mấy những người kia không còn dám làm phiền Lâm Minh Kiều.
Cô cũng cũng không cần phải biết sự thật, chỉ càng thêm tức giận mà thôi.
Dù sao phụ nữ quan tâm đến dáng người của mình hơn bất cứ ai.
Anh ta không biết sau khi Lâm Minh Kiều nghe xong thì đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Cô không biết vì sao Tống Dung Đức không nói sự thật.
Không lẽ anh ta . . Sợ cô bị đả kích, không thoải mái sao?
Sau khi suy nghĩ này xuất hiện thì trong lòng Lâm Minh Kiều rối như tơ vò.
Xe chạy về phía nhà cũ họ Tống, buổi tối bọn họ sẽ ăn cơm ở đó.
Trên đường, Tống Dung Đức luôn nói chuyện với Đan Nguyệt.
Lâm Minh Kiều cúi đầu nhìn điện thoại, bỗng nhiên nói: “Trước đó chúng ta lên sân khấu phát biểu, có người đã chụp ảnh chung đăng lên mạng, dân mạng đang nói. . . Tôi rất mập. . . , sau này anh nói bảo mẫu làm ít đồ ăn lại, tôi muốn giảm béo.”
Tống Dung Đức lập tức trầm mặt xuống: “Giảm béo cái gì, bây giờ em ăn cho hai người, nếu em giảm béo không có sữa thì sao, Đan Nguyệt không đủ dinh dưỡng thì ai sẽ chịu trách nhiệm.”
Lúc đầu Lâm Minh Kiều rất nhẹ nhàng, cô nghe anh ta nói thì giống như bị kim đâm: “Trời sinh ra tôi là máy một sản xuất sữa sao, nếu Đan Nguyệt không đủ dinh dưỡng, có phải anh sẽ đưa tôi vào tù với tội danh là không cho con gái của anh ăn đúng không.”
Anh ta chọc cô tức muốn chết, cô vốn có ấn tượng tốt với anh ta lại lập tức biến mất.
“Anh không có ý này.”
Tống Dung Đức phát hiện mình chọc tức cô.
Tài xế còn nóng lòng vì EQ thấp của anh ta.
Lái xe vội nói: “Mợ chủ, cô hiểu lầm cậu Tống rồi, Cậu Tống cảm thấy cô không mập, không cần xem mấy người trên mạng nói, hơn nữa cô muốn giảm béo cũng đừng nóng vội, mặc dù cô hết ở cữ nhưng sức khỏe chưa hoàn toàn khôi phục, nên cứ từ từ là được.”
“Đúng, ý của anh là như thế.” Tống Dung Đức mau nói.
Lâm Minh Kiều hừ lạnh liếc anh ta: “Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao, Tống Dung Đức, tôi nói cho anh biết, tôi cũng là mẹ của đứa bé, tôi biết cách nuôi dạy con, tôi không cần anh nói này nói kia.”
“Anh nói thật, em không mập. . . .” Tống Dung Đức nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mặc dù có chút thịt nhưng rất mềm mại và đáng yêu. . . .”
Đương nhiên chỗ nào đó cũng rất có xúc cảm.
Tống Dung Đức lặng lẽ bổ sung trong lòng, không dám nói ra.
Mềm mại . . Đáng yêu. . . .
Lâm Minh Kiều không ngờ mình có thể nghe thấy hai từ này từ trong miệng Tống Dung Đức, khuôn mặt nhỏ bỗng nóng lên.
Cô vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không được, không được, cô không thể dao động vì viên đạn bọc đường.