“Đừng nói chuyện.” Khương Tuyết Nhu ngửa đầu hôn trả lại anh.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy sởn cả gai ốc, toàn thân run rẩy.
Đang lúc cao trào thì “rầm ” một tiếng, cả người vô tình bị đạp rơi xuống thảm.
“Ma ma, tiếng gì vậy ah?” Hiểu Lãnh bị bừng tỉnh, mà Hiểu Khê thì đang ngủ say như heo con.
“ Không có chuyện gì, ma ma vừa mới ném đồ vào thùng rác dưới đất, con ngủ đi.” Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng vuốt ve Hiểu Lãnh.
Hiểu Lãnh mơ hồ “dạ” rồi chìm vào giấc ngủ. Hoắc Anh Tuấn một mặt phiền muộn, ảo não đứng lên, trừng mắt Khương Tuyết Nhu,
“Anh là rác?”
“Đáng đời.” Khương Tuyết Nhu tự tin mà nói.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thẳng vào cô. Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, bởi vì ngủ nghiêng, mà không biết dưới xương quai xanh lộ ra một mảnh tuyết trắng.
Hoắc Anh Tuấn yết hầu giật giật, hạ quyết tâm, đêm nay cho dù chết cũng không thể rời đi.
“Tuyết Nhu em không phải đang làm khó anh sao?.”
“Anh rốt cuộc là có đi hay không?.”
“Anh không đi.” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, “Em ngủ ở đâu, anh liền ngủ ở đó.”
“… Tùy anh, nhưng anh đừng nghĩ đến chuyện ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn nhà đi.” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nói.
“Được thôi, chỉ cần được ở cùng phòng với em, anh ngủ ở đâu cũng được.” Anh liền nằm xuống sàn.
Anh thật là khiến cô nhức đầu.
Dù sao thì cũng đang là mùa thu, mặc dù ban ngày trời nóng nhưng nếu chỉ nằm trên mặt đất vào ban đêm và thậm chí không có chăn bông thì rất dễ bị cảm lạnh.
“Tuyết Nhu, em ngủ đi, không cần lo lắng cho anh, thân thể anh rất tốt, sẽ không cảm mạo.” Hoắc Anh Tuấn cười cười nhìn cô.
Khương Tuyết Nhu nhếch miệng nghẹn ngào, “Ôi, anh suy nghĩ nhiều quá, tôi chưa từng nghĩ tới việc quan tâm đến anh, anh muốn thế nào cũng được.”
Cô nói xong liền đắp chăn, không thèm đoái hoài đến anh nữa.
Rất nhanh, lần nữa cô chìm vào giấc ngủ.
…
Ngày hôm sau, anh bị đánh thức bởi tiếng hét của Hiểu Khê, “Cha cặn bã, làm sao cha ngủ trên đất, lạnh lắm, sao cha không về giường mình ngủ.”
Hoắc Anh Tuấn ngồi dậy, cả người run lên. “Cha không muốn ngủ một mình”.
Anh không nghĩ tới tối hôm qua lại lạnh như vậy.
Hiểu Lãnh vô tình nói: “Trẻ trâu, cũng không phải là trẻ con “.
Hoắc Anh Tuấn xem thường, “Hiểu Lãnh, sau này lớn con sẽ hiểu, trong tình yêu đàn ông đều là một đứa bé.”
Hiểu Khê “Ọe”, “Thật buồn nôn đúng không mẹ.”
“Là rất buồn nôn.” Khương Tuyết Nhu công nhận gật đầu.
Hoắc Anh Tuấn ủy khuất đứng dậy, vừa muốn nói chuyện, trong lỗ mũi đột nhiên một trận ngứa ngáy, liền nhảy mũi liên tục.
“Cha cặn bã, cha cảm mạo sao.” Hiểu Khê đồng tình hỏi.