Khi Lâm Minh Sâm nhận được điện thoại của Lâm Mẫu, cơn tức giận dâng trào.
Thời điểm cầm điện thoại trên tay, anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chuyện này gọi cảnh sát cũng vô ích, lần trước Tống Dung Đức đánh Nhạc Hạ Thu, anh ấy đã đến đồn cảnh sát rất nhiều, nhưng không lâu sau anh ấy lại được ra ngoài. Hơn nữa lần này anh ấy cũng không định đánh Lâm Minh Kiều, bắt cóc cô ấy, chưa kể, dù sao thì Lâm Minh Kiều vẫn còn ở nhà.”
Nhiều nhất là cảnh sát sẽ giáo huấn Tống Dung Đức vài câu.
Vấn đề này phải được giải quyết tận gốc.
Lâm Minh Sâm siết chặt ngón tay bấm số điện thoại đã giấu sâu trong lòng, nhưng nhất thời không liên lạc được.
Mặt mày sa sầm, anh cầm chìa khóa xe lao ra khỏi phòng làm việc.
Xe chạy thẳng đến nhà cũ Tống gia.
Thị vệ ở cửa thấy anh đi tới, liền mở cửa, “Lâm tiên sinh, anh tìm ai?”
“Tránh ra, tôi đang tìm Tống Dung Đức và cha mẹ anh ta.” Lâm Minh Sâm sải bước đi vào.
“Lâm tiên sinh, chờ một chút, phu nhân và mọi người còn đang ăn cơm.” Bảo vệ chạy theo.
Lâm Minh Sâm mặc kệ anh ấy mà lao vào nhà ăn..
Tống Lão Gia và những người đang ăn cơm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Minh Sâm đi vào, không khỏi nhíu mày.
“Minh Sâm, anh có chuyện gì sao?” Tống Vương Quý đứng lên trước.
“Tống Dung Đức đâu, kêu anh ta ra đây.” Ánh mắt Lâm Minh Sâm lạnh lùng.
“Nó đang ở đại sảnh tổ tiên phía sau.” Tống Vương Quý quay đầu nhìn về phía người hầu, “Gọi người ra đây.”
Người hầu sững sờ, “Tống Thiếu không có ở đó.”
Tống Vương Quý sửng sốt, ánh mắt có chút thay đổi.
“Được rồi, vì anh ta không có ở đây, nên tôi chỉ có thể nói chuyện với cha mẹ anh ta.” Lâm Minh Sâm ủ rũ nói: “Em gái tôi trên đường đi làm về thì bị con trai hai vị suýt tông vào xe và định bắt cóc con bé, nếu không có người ngăn cản, em gái của tôi đã bị anh ta bắt cóc từ lâu rồi, bây giờ hai tay của Minh Kiều cũng bị anh ấy làm cho bị thương. Tôi muốn hỏi hai vị đã dạy dỗ con trai mình như thế nào vậy.”
“Hả?” Chung Nghệ Vi sửng sốt, “Minh Sâm, xin lỗi, nó bị chuyện giữa Minh Kiều và Thanh Duệ là cho kích động,, ngày hôm qua cha Dung Đức đã dạy cho nó một bài học , bắt nó quỳ trong từ đường cả đêm.”
“Tôi cũng nhốt nó lại rồi, không biết nó đi ra ngoài lúc nào.” Tống Vương Quý nhíu mày giải thích.
“Tôi xin nhờ hai vị nên đưa anh ấy đi gặp bác sĩ tâm lý.” Lâm Minh Sâm không nhịn được mà chỉ vào đầu mình, “Chỗ này của anh ta có vấn đề, tôi không hiểu, đã ly hôn lâu như vậy rồi, sao anh ta cứ quấy rầy em gái tôi. Khi anh ta vứt bỏ em gái tôi và cưới một người phụ nữ khác thì người nhà Lâm gia chúng tôi đâu có làm phiền anh ấy hay là cho rằng Lâm gia chúng tôi là người ngoài, nên có thể bắt nạt tùy thích, hay là còn chưa hại chết ai nên không coi trọng vấn đề đó.”
Chung Nghệ Vi và Tống Vương Quý đều xấu hổ, rốt cuộc con trai bị mắng là vì có vấn đề về đầu óc.
Tuy nhiên, hai người này cũng cảm thấy rất phiền phức và họ thực sự ước rằng họ chưa bao giờ sinh ra đứa con trai này.
Tống Lão Gia nghiêm nghị nói: “Chuyện này không phải là không giải quyết được, chỉ cần Lâm Minh Kiều và Thanh Duệ chia tay thì Dung Đức tự nhiên sẽ không bị kích động, tôi có thể cam đoan nếu nó tiếp tục quấy rầy thì tôi sẽ tự mình đánh gãy chân nó.”
Lâm Minh Sâm tức giận cười một tiếng, “Em gái tôi hẹn hò với ai cần phải có sự đồng ý của anh ta sao? Hôm nay em gái tôi không thể hẹn hò với Tống Thanh Duệ, ngày mai cũng không thể hẹn hò với Tống Thanh Duệ, em gái tôi sẽ phải sống cô đơn sao?”
Càng ngày càng tức giận.