Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong xe lại yên tĩnh một lúc lâu, Chung Nghệ Vi rất mệt mỏi nói: “Quên đi, xử lý chuyện này xong hãy để nó ra nước ngoài, tôi thật sự không muốn quan tâm đến phiền phức của nó.”

Tống Vương Quý đen mặt, còn hận Tống Dung Đức lừa mình năm mươi vạn.

Thật là tức mà.

Con trai giúp một người phụ nữ xấu lừa gạt mình, lúc đó lẽ ra ông không nên mềm lòng với Tống Dung Đức.

Còn người phụ nữ Nhạc Hạ Thu, liều lĩnh lừa dối con trai ông giống như đang tát liên tiếp vào mặt ông.

Thật sự là không coi Tống gia ra gì, càng ngày càng phách lối.

Tại thời điểm này.

Nhạc Hạ Thu đang lục tung mấy cái hộp trong biệt thự.

Trong phòng ngủ chính đặt một cái vali lớn trên sàn gỗ, Nhạc Hạ Thu đang không ngừng nhét đồ đạc, trang sức, đồng hồ vào trong đó.

Những thứ này được mua bằng tiền của Tống Dung Đức trước và sau khi kết hôn.

Ngoài ra còn có sổ hộ khẩu, CMND….

Đáng tiếc cô ngồi xe lăn, chân cũng không tiện lắm, cô không kìm chế được mà xông tới chỗ Cao Úc Trạch quát lớn: “Mau tới giúp, thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi ngay, không thì Tống Dung Đức ở trong đồn cảnh sát ra ngoài sẽ rất phiền phức.”

Cao Úc Trạch trên mặt hiện lên vẻ sốt ruột, “Lúc nãy cô nói cô quay lại để lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu, kết quả là cô đã gói ghém nhiều thứ như vậy rồi, không phải chỉ có một ít đồ trang sức vàng bạc thôi sao, sau khi xuất ngoại tôi có thể mua cho cô.”

Nhạc Hạ Thu dở khóc dở cười, đây chẳng qua chỉ là mấy món trang sức vàng bạc thôi sao?

Nó trị giá hàng triệu đô la.

Cô thực sự ghen tị với Cao Úc Trạch sinh ra đã có cuộc sống tốt đẹp.

“Tôi biết anh có tiền, nhưng tôi còn chưa gả cho anh. Hiện tại cũng không muốn dùng tiền của anh, anh cũng biết sau này tôi còn phải chữa bệnh, cần nhiều tiền.”

Nhạc Hạ Thu mặt đầy nước mắt nói: “Hôm nay tôi vì anh mà bị tai tiếng, còn bị phóng viên chụp ảnh, tôi không muốn sống nữa.”

“Được rồi, hôm nay tôi khiến cô bị tai tiếng, đừng lo lắng, người nhà họ Tống thể diện rất cao, những bức ảnh đó nhất định sẽ bị trấn áp.”

Cao Úc Trạch vội vàng giúp cô thu dọn vali, “Đi thôi.”

“Trực tiếp lái xe đến sân bay.” Nhạc Hạ Thu nhất thời không muốn ở Kinh Đô, “Chúng ta lập tức rời đi.”

“Hạ Thu, cô không cần phải sợ như vậy, cho dù Tống Dung Đức biết chuyện, tôi sợ anh ấy sao?” Cao Úc Trạch vẻ mặt khinh thường nói, “Chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi, có thể so sánh với tôi sao. Tôi ở Nguyệt Hàn làm ăn cũng khá lớn, quen biết rất nhiều người, có sự che chở của tôi, Tống Dung Đức không dám làm gì cô.”

Nhạc Hạ Thu tâm tư chuyển động, nhưng lai lịch của Cao Úc Trạch cô vẫn biết một hai điều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK