Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm phu nhân nói: “Không quen với việc thay đổi môi trường, và hầu hết người dỗ con bé là Tống Dung Đức. Mẹ đoán nó muốn cha

nó ôm …”

“Mẹ, đừng nhắc tới anh ta.”

Lâm Minh Kiều bây giờ nghe đến tên người này tức giận đến phát run, nhìn đứa nhỏ trong tay cũng có chút uất ức nói: “Con thật sự muốn tên cặn bã Tống Dung Đức kia sao, mẹ nói cho con biết, anh ta chỉ chăm sóc con một đoạn thời gian ngắn thôi. Là mẹ, là mẹ đã vất vả mang thai con 10 tháng còn sinh ra con trong đau đớn, con thật không có lương tâm. ”

Tiểu Nguyệt Nguyệt như hiểu được lời trách móc của MaMa, càng khóc lớn hơn.

“Con nói con bé làm cái gì, nó còn nhỏ, biết cái gì, đừng để nó khóc đau họng.”

Lâm phu nhân vội ôm lấy Nguyệt Nguyệt.

Lâm Minh Kiều vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên giường.

Cô thực sự không biết làm thế nào mà cô ấy lại chọn một cuộc đời như thế này.

Với sự dỗ dành kiên nhẫn của Lâm phu nhân, Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Đặt Nguyệt Nguyệt xuống giường, Lâm phu nhân nói: “Tống Dung Đức ở ngoài cửa…”

“Đừng cho anh ta vào.” Lâm Minh Kiều như pháo nổ, đốt lên rồi nổ ngay. “ Con không muốn nhìn thấy anh ta, anh ta đến đây làm gì chứ? Muốn đón Nguyệt Nguyệt đi à?

Nằm mơ đi, Nguyệt Nguyệt là con sinh ra, con sẽ nuôi nấng. ”

“Anh ta không nói là sẽ đón Nguyệt Nguyệt, nhưng mà… nếu thật sự anh ta muốn giành, con sẽ thắng anh ta sao?” Lâm phu nhân thở dài, “Phía sau anh ta là toàn bộ Tống gia, cho dù, con là con gái nuôi của tổng thống. , nhưng tại sao người ta lại nhận con là con gái nuôi, không phải là nể mặt Tống Dung Đức sao. ”

Nhìn Nguyệt Nguyệt đang say ngủ.

Lâm Minh Kiều đau đớn.

Trước khi làm mẹ, cô thật sự không hiểu nỗi đau mất con, bây giờ nghĩ đến việc ly hôn, cô liền cảm thấy đau đớn như dao cắt khi đứa nhỏ ở bên Tống Dung Đức. “Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi.” Lâm Minh Kiều thì thào nói, cô chỉ muốn bình tĩnh lại.

Sau khi Lâm phu nhân rời đi, Lâm Minh Kiều cũng không có ngủ.

Cô ấy chỉ nhớ quá khứ.

Cô nhớ cô lúc tuổi mới lớn khờ khạo nhưng say đắm.

Nhiều năm trôi qua, sau bao nhiêu chuyện, cô bỗng thấy mình rất mệt mỏi.

Nhất là nửa đêm, Nguyệt Nguyệt lại bắt đầu khóc.

Ngay cả cô ấy và bảo mẫu cũng không thể dỗ dành được.

Có tiếng khóc cuồng loạn của đứa trẻ, Lâm Minh Kiều sắp ngã quỵ, hai tay ôm đầu.

Bảo mẫu trông trẻ thì thào: “Sao không gọi baba con bé vào, tôi nghe người gác cửa nói anh ta đứng bên ngoài không chịu rời đi.” Lâm Minh Kiều giật mình.

Sau hai giây im lặng, cô ôm đứa bé và bước ra ngoài.

Tống Dung Đức đang dựa vào tường, ánh mắt nhíu lại vì buồn ngủ, sau lưng đột nhiên cửa mở ra.

Anh quay đầu lại, Lâm Minh Kiều đi ra, một bộ đồ ngủ bằng lụa màu ngọc trai vẽ ra vẻ quy*n rũ của cô trong gió đêm, Nguyệt Nguyệt nằm trong vòng tay cô không ngừng khóc, ngay cả cổ họng tiếng khóc cũng có vẻ hơi khàn khàn.

“Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì?” Anh vội vàng tiến đến ôm lấy đứa nhỏ.

Thật kinh ngạc, Nguyệt Nguyệt ngừng khóc khi nằm ở trong vòng tay của anh, thậm chí còn cười toét miệng.

Khoảnh khắc đó, trái tim của Lâm Minh Kiều như băng giá.

Có thể là do trong thời gian ở cữ cô ấy ít chăm sóc con bé hơn, cho nên Nguyệt Nguyệt đã dựa dẫm rất nhiều vào Tống Dung Đức.

Ôi.

Cho dù Tống Dung Đức yêu cầu cô làm phẫu thuật phá thai, cho dù anh ta từng chán ghét đứa bé này bao nhiêu.

Nhưng đứa trẻ không biết điều đó, nó giống như một tờ giấy trắng.

Sinh ra ai tốt với nó hơn nó liền thích người đó.

Bảo mẫu trông trẻ xúc động nói: “Vẫn là vì không thấy baba”.

Tống Dung Đức cúi đầu hôn lên gò má nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt, trái tim như muốn tan chảy.

Đứa nhỏ của anh ta quá siêu luôn.

“Nhìn đi, đứa nhỏ cần tôi.” Tống Dung Đức nhướng mày.

Lâm Minh Kiều nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở của anh, buột miệng nói: “Vì con bé rất thích anh, vậy anh có thể đưa cô bé đi.”

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK