Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tuyết Nhu vừa bị đâm một nhát vào tim, không thể giải thích được mà tức giận nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi muốn bắt cô ta vì cô ta đã giết bạn và người nhà của tôi.”

“Tôi không có nghĩ nhiều,” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nắm chặt tay cô, “Tuyết Nhu, em muốn tôi khôi phục trí nhớ, nhưng thật ra, dù trí nhớ có được khôi phục hay không, tôi đều yêu em.”

“Đừng mê muội.” Khương Tuyết Nhu thật sự bị anh ấy đánh bại, “Tôi là mong cho anh khôi phục trí nhớ, nhưng tôi không muốn đoàn tụ cùng anh.”

“Tôi biết, em đã chia tay tôi nhưng vẫn còn quan tâm đến việc tôi có khôi phục trí nhớ hay không, nghĩa là em vẫn quan tâm đến tôi.” Hoắc Anh Tuấn cười lộ ra một hàng răng trắng. “Kỉ niệm duy nhất của tôi bây giờ chính là em đã lợi dụng sự thiếu hiểu biết của tôi, lúc tôi đang ở trong nhà tắm em đã lợi dụng tôi, em phải chịu trách nhiệm với tôi.”

“Cút!”

Khương Tuyết Nhu mặt đỏ bừng không khỏi xấu hổ.

“Tôi sẽ không thả em ra ngoài.”

Hoắc Anh Tuấn không những không buông tay mà còn kéo cô vào lòng.

Cúi đầu, đôi môi mỏng nóng bỏng áp lên người cô.

Có trời mới biết, anh ấy đã bị đè nén quá lâu rồi.

Không chỉ hôm nay, mà cả những ngày gần đây, mỗi khi anh thấy cô đẩy mình ra xa, lòng anh lại khắc khoải, ủ rũ đến mức nào nhưng anh không thể nói ra.

Vốn dĩ anh không muốn lo lắng như vậy, nhưng vừa rồi khi cô tra hỏi Lương Duy Phong anh biết trong lòng cô vẫn còn anh.

“Hoắc Anh Tuấn …, anh buông ra.”

Khương Tuyết Nhu đập mạnh vào vai anh.

Nhưng đôi môi của người đàn ông vẫn độc đoán như vậy, thậm chí còn càn quét trong miệng cô một cách vô lương tâm.

Đầu ngón chân xấu hổ của cô sắp cong lên.

Tên khốn này bây giờ vẫn còn ở trên xe, có Thương Dục Thiên ngồi ở phía trước lái xe của bọn họ, tuy rằng Thương Dục Thiên không còn ở đó nữa, nhưng …

“Tôi không buông ra,” Hoắc Anh Tuấn lăn lộn đè cô lên lưng ghế sau, môi anh rời khỏi cô một chút, ngón tay lướt qua tóc sau đầu cô.” Tuyết Nhu, đời này tôi không bao giờ muốn buông tay, em nói rằng lúc tôi mất trí nhớ không biết tình yêu là cái gì, tôi sẽ nói cho em biết, ban đêm tôi không thể ngủ được vì nghĩ đến em, thậm chí … Hôm trước khi tôi ở gần tập đoàn Hoắc Thị, lúc Mạnh Tử Hàm bắt nạt em, chỗ này của tôi … ”

Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, “Đau đến phát điên, tôi thật sự hận vì không thể giết Mạnh Tử Hàm ngay tại chỗ. Lúc tôi xem phim cùng Mạnh Tử Hàm, tôi đều nghĩ đến em, lúc ăn cơm với cô ta cũng nghĩ đến em. Sáng nay em nói muốn bắt đầu một tình yêu mới, chỗ này của tôi ghen tỵ như muốn phát điên. Tôi rất sợ em có người đàn ông khác, không quan tâm đến tôi. Hiện tại tôi chỉ nắm lấy tay em mà tôi đã cảm thấy rất ngọt ngào, nếu thân thiết với em chắc tôi sẽ rất thoải mái và hạnh phúc, em nói đây không phải tình yêu thì là gì?”

Đôi mắt đen nhánh của anh hung hăng nhìn cô, trong đó tràn đầy cảm xúc mãnh liệt.

Khương Tuyết Nhu nhìn vẻ đẹp hoàn mỹ không chê vào đâu được của anh, đột nhiên cô im lặng.

Thậm chí, tim còn đập thình thịch.

Đúng vậy, đây không phải tình yêu thì là gì.

Chỉ là…

“Đừng sợ, tôi hứa, tôi sẽ không bao giờ quên em nữa và tôi thề, tôi sẽ không bao giờ để em một mình nữa.”

Giọng nói từ tốn của Hoắc Anh Tuấn lại vang lên lần nữa.

Thân thể Khương Tuyết Nhu cứng đờ.

Đúng vậy, tại sao cô lại đẩy anh ra, cô chỉ sợ mình mãi là người bị bỏ lại.

Hai người yêu nhau lâu như vậy, chỉ có một mình cô là nhớ mãi không quên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK