“Thật sao?” Lâm Minh Kiều ôm má, tò mò nhìn anh: “Vậy cậu nói xem cậu ở phía trên hay là ở dưới?”
“. . . Tôi chưa trải qua.”
Một lúc lâu sau Tống Thanh Duệ nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh thầm nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút, sớm muốn gì anh sẽ làm cho cô biết được anh ở trên hay ở dưới.
“Ừm, vậy à.” Lâm Minh Kiều gật đầu: “Tôi cảm thấy cậu chưa từng làm chuyện đó, chỗ đó. . . Nhất định sẽ rất đau.”
Tống Thanh Duệ: “. . .”
Lâm Minh Kiều nhìn thấy sắc mặt u ám của anh thì vẫn tiếp tục nói: “Thật đó, tôi không lừa cậu đâu, tôi là phụ nữ, tôi rất có kinh nghiệm, lần đầu tiên tôi đau muốn chết, nếu đổi thành đàn ông các cậu thì sẽ rất đau, không ai chịu được đâu.”
“. . .”
Tống Thanh Duệ hít một hơi, cả người không ổn.
Tại sao, tại sao anh phải ở đây nghe cô kể lần đầu tiên của mình chứ.
Anh chán ghét muốn chết.
Lâm Minh Kiều can đảm nói: “Cậu đừng thấy tôi nói chuyện không dễ nghe, nhưng tôi là người từng trải. . . .”
“Im lặng.”
Cô còn chưa nói xong thì Tống Thanh Duệ đưa một tay che miệng cô lại.
Tay của anh vừa lớn vừa ấm áp, lòng bàn tay còn có vị ô mai rất dễ ngửi.
Lúc cô đang tò mò vì sao trong tay một người đàn ông lại có mùi ô mai thì tay kia bỗng nhiên bóp hai má của cô.
Phía trước đang kẹt xe, Tống Thanh Duệ quay đầu nhìn cô thì phát hiện tay mình đang bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, môi hồng chu lên, dáng vẻ rất đáng yêu.
Mà da cô rất mềm mại, cảm giác sờ lên thoải mái muốn chết.
Anh không khống chế nổi bóp mấy lần.
“Cậu làm gì vậy.” Lâm Minh Kiều đẩy tay của anh ra, đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm: “Cậu chiếm tiện nghi của tôi.”
“Khuôn mặt của chị rất mềm, sờ tới sờ lui rất thú vị.” Tống Thanh Duệ thoải mái cười nói.
Lâm Minh Kiều rèn sắt khi còn nóng bắt đầu thuyết phục: “Đúng không, từ trước đến nay phụ nữ rất mềm mềm, không giống như đàn ông các cậu, trừ khi cậu tìm người mập mạp, nhưng mập mạp không dễ nhìn lắm, nếu cậu tìm phụ nữ thì không giống như vậy, cho dù ở phía trên, ở giữa hay là phía dưới đều rất mềm.”
Tống Thanh Duệ im lặng nâng trán: “Chị nói chuyện thì cứ nói, nhưng đừng nói chuyện đó được không.”
“Tôi nói thật lòng mà.” Lâm Minh Kiều hừ một tiếng, chẳng thú vị chút nào.
Tống Thanh Duệ không nói chuyện, nhưng anh lén nhìn cô một cái.
Ồ, cô nói mềm mềm, anh rất muốn trải nghiệm trên người cô, đáng tiếc, hiện tại người nào đó sẽ không cho anh có cơ hội này.
. . .
Sáu giờ tối, đèn đường rực rỡ.
Xe dừng lại bãi đậu xe ở cửa chính khu vui chơi, Lâm Minh Kiều mới phản ứng lại: “Đây là nơi làm cho tôi vui vẻ sao?”
“Chị đã đến chưa?” Tống Thanh Duệ xuống xe, mở cửa xe cho cô.
Lâm Minh Kiều lắc đầu, yếu ớt nói: “Chỗ này rất nổi tiếng, trên mạng rất nhiều người check in, chẳng qua tôi nhát gan, không thể chịu nổi chút kích thích.”
“Không sao, chúng ta có thể đi chơi trò không kích thích.” Tống Thanh Duệ xòe tay ra, dưới ánh đèn rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng như nước.
Ma xui quỷ khiến làm cho Lâm Minh Kiều nắm tay anh.
Sau đó anh nắm tay cô kéo xuống xe rồi kéo cô đi vào cửa chính.