Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại sao cô ấy lại không nghĩ tới chuyện đó.

Cô nóng lòng muốn nhìn Tống Dung Đức bị cắm sừng.

Đó chắc chắn là một sự kiện lớn trong đời.

Bây giờ là năm giờ ba mươi chiều.

Bảo mẫu vừa làm cơm xong, Tống Thanh Duệ từ bên ngoài đi vào, mang theo một đống đồ.

Lâm Minh Kiều liếc nhìn túi đồ trên tay, hỏi: “Sao cậu về sớm vậy?”

“Ừm, ra ngoài có tí việc, không có trở lại văn phòng.”

Tống Thanh Duệ bước đến bên cạnh cái nôi, lấy trong túi đồ ra một chiếc điện thoại đồ chơi, đặt vào tay Tiểu Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt cười sung sướng khi nghe thấy tiếng nhạc.

“Cậu lại mua đồ chơi cho Nguyệt Nguyệt.” Lâm Minh Kiều cũng nhìn thấy, thật sự cho rằng Tống Thanh Duệ quá cưng chiều Nguyệt Nguyệt.

“Tôi mua nguyên liệu trong siêu thị liền thấy nên mua về.” Tống Thanh Duệ cười gian xảo “Trong siêu thị có rất nhiều đồ chơi trẻ con, nhưng Nguyệt Nguyệt còn nhỏ quá, đợi khi con bé lớn hơn một chút, tôi sẽ mua một bộ đồ chơi nhà bếp của gia đình và Barbie. ”

Anh nói xong cúi đầu nói với Nguyệt Nguyệt: “Tiểu tử, mau lớn lên đi, lúc đó con muốn gì thì cậu sẽ chiều cái đó.”

Lâm Minh Kiều vẫn luôn đố kỵ, vì vậy vừa nói đùa vừa khẽ trêu chọc, “Tiểu Nguyệt Nguyệt con bé nói muốn một tòa lâu đài lớn.”

“Lâu đài lớn tôi cũng không có cách nào, ngược lại mẹ Nguyệt Nguyệt có thể vất vả tìm một ông lão ngoại quốc sở hữu lâu đài lớn.” Tống Thanh Duệ cười nói.

“Tống Thanh Duệ ?” Lâm Minh Kiều liếc mắt một cái, đột nhiên bất mãn nói: “Ý của cậu là khi tôi ly hôn rồi thì tôi chỉ có thể xứng với ông già đúng không? Cậu thật biết nói chuyện.”

Tống Thanh Duệ vô tội nhún vai, “Hiện nay ở nước ngoài để bảo vệ môi trường sinh thái, căn bản là cấm xây lâu đài lớn. Chủ nhân các lâu đài lớn đều không phải là những ông già sao. Chắc những ông già đó có nhiều con cháu, cô phải chọn một trong những người có thể thừa kế lâu đài lớn đó, giống như cô đang tung một con xúc xắc.”

Lâm Minh Kiều: “…”

Thật là, cô không có cách nào phản bác lại.

“Vậy cho nên… đừng nghĩ tới lâu đài lớn, Phủ tổng thống chúng ta cũng không tệ.”

Tống Thanh Duệ xoay người đi vào phòng bếp.

Lâm Minh Kiều sững sờ, cô ngồi trên xe lăn tiến đến gần Nguyệt Nguyệt cầm điện thoại đồ chơi lên và bấm, trong đó có rất nhiều bài hát thiếu nhi.

Sau nửa tiếng, trên bàn đã có nồi lẩu vịt bốc khói nghi ngút.

Trên bàn cũng có đủ loại nguyên liệu, dăm bông, thịt dê, thịt bò …

Ngửi thấy mùi thơm, nước miếng của cô gần như muốn rơi ra.

Ăn xong một miếng thịt dê, cô ấy tràn đầy cảm xúc, “Ngon quá, làm sao mà có thể ngon như vậy được”.

“Tất nhiên là ngon rồi, cả nồi lẩu đều do tôi học theo ông Kiều, người sáng lập trang lẩu Joe. Cô có biết ông Kiều không? Ông ấy đã tham gia một show ẩm thực ở Mỹ cách đây vài năm.” Tống Thanh Duệ nói xong gắp một miếng mao đỗ trong nồi vớt vào trong bát của cô.( nấu ăn ngon hơn thằng cha Đức đần độn luôn)

Lâm Minh Kiều ngẩn người, không để ý tới động tác của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK