“Được rồi, tôi sai, tôi cũng không nên nói đùa chị không có não và có bộ ngực lớn .”
Tống Thanh Duệ ngồi xổm bên cạnh cô nhưng nhìn sang Nguyệt Nguyệt và nói với cô rằng: “Tuy rằng ở cuộc sống sinh hoạt là chị ngốc, nhưng đối với công việc chị rất thông minh. Chị xem chị đã nghiên cứu ra nhiều loại mỹ phẩm, nếu là tôi thì tôi sẽ không làm được. Lúc còn nhỏ tôi rất ngưỡng mộ các nhà nghiên cứu.”
Lâm Minh Kiều được khen ngợi, môi đỏ mọng cong lên, nhanh chóng ấn xuống, “Tôi là nhà nghiên cứu gì, tôi chỉ là nghiên cứu mỹ phẩm thôi.”
“Mỹ phẩm thì làm sao, nó có thể làm cho mọi người trở nên xinh đẹp hơn. Nếu không có những nhà nghiên cứu vĩ đại như chị, tôi không nghĩ cuộc sống ở trên đời này sẽ có bao nhiêu thăng trầm, chính chị mới là người làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.”
Tống Thanh Duệ đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen nháy tinh quái nhìn cô.
Sau khi Lâm Minh Kiều bắt gặp ánh mắt của anh, vô thức giơ tay đánh nhẹ lên vai anh, “Cậu cứ nói quá lên.”
“Tôi không nói quá, tôi tôn trọng tất cả các ngành nghề trong xã hội.”
Tống Thanh Duệ nói xong liền liếc nhìn đồng hồ trên tay, “Tôi phải đi trước giúp cha tôi gặp đối tác, tối nay tôi sẽ đến khi Nguyệt Nguyệt đi ngủ. Sẵn tiện tôi đã hẹn với công ty nhiếp ảnh rồi, thứ 7 này tôi sẽ đưa Nguyệt Nguyệt đi chụp ảnh kỷ niệm 100 ngày.”
Lâm Minh Kiều giật mình, “Nếu như cậu bận……”
“Không sao.” Tống Thanh Duệ cười cười, bóng lưng biến mất ở đèn đường bên ngoài.
Lâm Minh Kiều nhìn lại con gái của mình, đứa nhỏ đã gần trăm ngày tuổi.
Không chỉ Lâm Minh Kiều nghĩ đến chuyện này, mà cả người của Tống gia.
Ngày hôm sau khi Chung Nghệ Vi đến thăm cô, bà ấy cũng đã đề cập đến vấn đề này, “Ông nội nói muốn tổ chức một bữa tiệc linh đình vào ngày thứ 100 của Nguyệt Nguyệt…”
Lâm Minh Kiều lắc đầu từ chối, “Không cần, con và Tống Dung Đức đã ly hôn, lúc này con vui vẻ tổ chức tiệc linh đình 100 ngày của Nguyệt Nguyệt, các khách hàng mới sẽ cho rằng như vậy là mỉa mai, không cần thiết.”
Chung Nghệ Vi thở dài, “Những gì con nói không phải không có lý. Thôi thì ăn cơm với mấy người họ hàng ở Tống gia thôi. Ông nội của con đã lâu không gặp Nguyệt Nguyệt rồi. Con cứ yên tâm đi, để tránh phiền phức không đáng có nên chúng ta cũng không thông báo cho Dung Đức … ”
“Trên thực tế, anh ấy muốn gặp Nguyệt Nguyệt cũng không phải là không được.” Lâm Minh Kiều ngắt lời bà ấy, “Trên pháp lý, anh ấy vẫn luôn là cha ruột của Nguyệt Nguyệt, con không thể ngăn cấm việc anh ấy thăm con gái mình. Nhưng anh ấy muốn đưa con bé đi ra ngoài một mình, con không thể đồng ý. Con không phải là không muốn muốn Nguyệt Nguyệt nhận cha mà con chỉ sợ anh ấy dẫn con bé ra ngoài gặp Nhạc Hạ Thu. Mặc dù anh ấy cam đoan rất rõ nhưng những gì anh ấy nói con sẽ không tin.”
Chung Nghệ Vi gật đầu, “Minh Kiều, nếu có thể nghĩ ra chuyện này, có thể thấy con là một cô gái rất có đạo lý, thật đáng tiếc … Quên đi, Dung Đức không biết trân trọng, dì cũng không có cách nào giúp được, dì hiểu được nỗi lo lắng của con.”
Từ khi biết Tống Dung Đức làm Nhạc Hạ Thu mang thai, Chung Nghệ Vi hoàn toàn không tin lời đứa con trai này.
Hơn nữa, âm mưu giữa ba đứa nhỏ gần đây cũng khiến bà rất mệt mỏi, cuối cùng bà và Tống Vương Quý bàn luận rằng bọn họ nay đều đã lớn rồi, không muốn can thiệp những chuyện lùm xùm này nữa.
Bà can thiệp càng nhiều thì cuối cùng lại làm hại bọn họ nhiều hơn.
Tống Dung Đức muốn cưới ai thì cưới.
Nhưng bọn họ sẽ không bao giờ cho phép Tống Dung Đức đưa Nhạc Hạ Thu vào nhà cũ ở Tống gia.
“Tiện thể, con có muốn chụp vài tấm ảnh nghệ thuật của Nguyệt Nguyệt không, con nhìn mấy đứa khác …”
“Nguyệt Nguyệt đã chụp hôm qua rồi.”
Lâm Minh Kiều nói dối, nếu như ngày mốt Chung Nghệ Vi biết Nguyệt Nguyệt sẽ được chụp ảnh nghệ thuật, bà nhất định sẽ đi theo, nhưng lưng của Chung Nghệ Vi không được tốt lắm, chụp ảnh nghệ thuật cũng rất mệt. Cô không muốn làm phiền Chung Nghệ Vi nữa.
“Sao con không nói cho dì biết.” Chung Nghệ Vi than thở.
“Con nghĩ đến cái lưng đau của dì, cho nên mới không gọi điện thoại cho dì.”