Cô y tá sửng sốt.
Nhanh chóng bấm chuông và gọi người vào cấp cứu.
Bên ngoài, Tống Dung Đức nghe thấy mấy bác sĩ đang chạy về phía phòng của Nhạc Hạ Thu, trong lòng có dự cảm không tốt, anh nhanh chóng quay trở lại khu phòng bệnh.
Nhạc Hạ Thu nằm trên giường bệnh, bác sĩ đang kiểm tra nhịp tim cho cô, mặt cô trắng biệt như tờ giấy, trên mặt đất có một vũng máu.
“Chuyện gì đã xảy ra.”
Đầu óc Tống Dung Đức lúc đó như muốn nổ tung, tâm trạng rối bời cộng với tình trạng Nhạc Hạ Thu ngày càng trầm trọng khiến anh càng thêm bối rối.
Nhạc Hạ Thu khó chịu đến mức không nói được lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Dung Đức.
Y tá ở bên run rẩy nói: “Cô ấy…… Cô ấy vừa mới nôn ra máu sau khi biết tập đoàn Tống thị thay đổi người thừa kế.”
Y tá tình cờ nhìn thấy Nhạc Hạ Thu tức giận đến mức không nói được lời nào, cô lúng túng nói ra sự thật.
Tống Dung Đức tức đến muốn chết, trừng mắt nhìn y tá mà mắng: “Cô nói cho cô ấy biết sao, cô đến để truyền dịch có cần nói nhảm như thế không. Cô làm y tá kiểu gì vậy?”
Khuôn mặt y tá đỏ lên, hai mắt đỏ bừng, nếu là trước kia thì sẽ không dám nói lại Tống Dung Đức, nhưng hiện tại thì khác, cô không nhịn được mà phản bác, “Cô ấy làm nhục tôi trước, mạch máu của cô ấy quá mỏng. Lần đầu tiên tôi tiêm vào không được, cô ấy ỷ lại thân phận của mình mà nói đòi gặp y tá trưởng. Y tá trưởng chúng tôi cũng rất bận. Tất cả chúng tôi không phải chăm sóc cho một mình cô ấy. ”
Tống Dung Đức đứng tại chỗ đá văng cái ghế đẩu trước mặt, một sự tức giận dồn nén trong lồng ngực, lúc này tất cả đều bùng phát. “Y tá trưởng của các người hôm qua, hôm trước nữa có thời gian, hôm nay thì lại không. Hay là các người đã xem tin tức và biết tôi không phải là người thừa kế tập đoàn Tống thị. Các người chỉ là lũ chó nịnh nọt, cho dù tôi không thể trở thành người thừa kế, thì tôi có thể bỏ tiền ra giết chết cô, một lời nói cũng có thể khiến cô mất việc.”
Cô y tá nhỏ toàn thân run rẩy, không phải sợ hãi mà là tức giận.
Cô cũng mới ngoài hai mươi, vừa mới ra trường. So với đồng tiền thì người trẻ tuổi vẫn sẽ coi trọng nhân phẩm hơn.
Thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng, bác sĩ cấp cứu mắng cô, “Tống Thiếu nói đúng, cô lập tức xin lỗi Nhạc tiểu thư đi, bước ra ngoài.”
Bác sĩ nháy mắt với cô y tá nhỏ.
Tống Dung Đức không buông tha và nói, ” Cho cô ấy nghỉ việc, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy ở bệnh viện này.”
“Dung Đức, đây là bệnh viện, không phải nhà của anh.”
Quý Tử Uyên mặc áo choàng trắng, tay đút túi quần, khuôn mặt tuấn tú có đôi kính gọng vàng xung quanh mắt, anh bước vào với tốc độ nhẹ nhàng tao nhã, “Tất cả nhân viên trong bệnh viện đều đã ký hợp đồng rồi. Nếu họ có sai phạm trong công tác chữa bệnh thì đuổi việc họ là chuyện đương nhiên, nhưng chỉ có vài lời tranh cãi mà bệnh viện đuổi việc họ là không đúng luật lao động.”
Tống Dung Đức giễu cợt, “Tử Uyên, anh cũng giống như những người bên ngoài. Anh cảm thấy tôi mất tư cách kế thừa tập đoàn Tống thị, liền cũng không có tư cách làm bạn của anh.”
Quý Tử Uyên nhíu mày, quan sát Tống Dung Đức thêm vài lần, không gặp nhau một thời gian mà trong con mắt người bạn từ nhỏ đến lớn của anh tràn ngập sự hoang tưởng và hận thù.
Anh có chút thất vọng, Tống Dung Đức ngày xưa như thế nào lại biến thành bộ dạng như này.
Đương nhiên, đổi lại là Tống Dung Đức trước kia thì sẽ không vì một việc nhỏ mà tùy tiện yêu cầu đuổi việc người khác.
“Dung Đức, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi cũng nghe nói qua, cho nên tôi đã dành thời gian đến thăm anh,” Quý Tử Uyên khẽ nhún vai, hỏi bác sĩ, “Nhạc tiểu thư thế nào rồi?”
Bác sĩ giải thích: “Hôm qua cô ấy mới khám nội khoa. Chắc nội tâm kích động cộng với khí huyết bên trong nên mới nói ra máu. Người bệnh phải biết điều chỉnh cảm xúc, thả lỏng, thư giãn và chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”