Tống Dung Đức bị đả kích hận không thể biến mất tại chỗ.
Đôi môi mỏng tái nhợt của anh khẽ run lên, nhưng anh không thể phản bác lại.
“Minh Kiều, sao cũng được… Dù sao tôi cũng là cha ruột của Nguyệt Nguyệt, em nên nghĩ cho Nguyệt Nguyệt, đứa nhỏ sống cùng cha mẹ ruột luôn tốt hơn.”
Anh đã nghĩ về điều đó rất lâu và đây dường như là lợi thế duy nhất của anh.
Anh không biết rằng, nói ra những lời này khiến Lâm Minh Kiều càng thêm chán ghét, cô không muốn nói nhảm với anh một lời nào nữa, nhưng người này vẫn luôn ì ở đây.
“Anh Dung Đức, bây giờ nói ra những lời này cũng không muộn.”
Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói của Tống Thanh Duệ.
Anh thay giày ra rồi bước vào, lúc nãy hai người đang nói chuyện nhưng không để ý thấy anh ấy đang đi tới.
Tống Thanh Duệ mặc một bộ vest đen thắt cà vạt lụa, toát lên khí chất tinh anh chuyên nghiệp.
Anh ấy rất tự nhiên đi tới gần Lâm Minh Kiều, “Khi anh lừa dối, anh có nghĩ đến Nguyệt Nguyệt không, anh còn muốn giành quyền nuôi Nguyệt Nguyệt để giao cho Nhạc Hạ Thu chăm sóc con gái.”
Lời nói của Tống Thanh Duệ khiến Lâm Minh Kiều nhớ tới ký ức đen tối nhất của mình.
Đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh lập tức tràn ngập vẻ chán ghét.
Nếu Thanh Duệ không giúp, Nhạc Hạ Thu cũng đã bạo hành con gái ruột của mình.
Tống Dung Đức cũng lập tức nhận ra, không tự chủ được rùng mình một cái, “Là tôi….”
“Đương nhiên lúc đó anh không biết.”
Tống Thanh Duệ thô lỗ ngắt lời anh, “Thế nhưng trên đời này không có liều thuốc hối hận, không phải anh hối hận là có thể thay đổi quá khứ, một số sai lầm không thể bù đắp. Anh đã ba mươi tuổi, anh có thể trưởng thành hơn được không, luôn làm theo ý mình, thay bất cứ người phụ nữ nào. Dựa vào những gì anh đã làm thì cô ấy sẽ không để anh đụng đến đứa nhỏ, Minh Kiều không có tước bỏ trách nhiệm làm cha của anh, làm ơn đừng lấy đứa bé ra làm cái cớ dây dưa Minh Kiều.”
Lâm Minh Kiều trong tiềm thức đồng tình.
Cô cảm thấy được Tống Thanh Duệ vừa nói ra tâm tư của mình.
Tống Dung Đức như bị tát, nhất là khi nhìn thấy vợ cũ đứng cùng em họ của mình, anh gần như phát điên lên, “Tống Thanh Duệ, chuyện này là giữa tôi và cô ấy.”
“Anh ấy đã nói những gì tôi muốn nói.”
Lâm Minh Kiều suy nghĩ một chút nói: “Anh ở chỗ của tôi cả ngày, thật sự không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tình yêu sau này của tôi, cho nên dù sao Nhạc Hạ Thu cũng đã ngồi tù rồi, nếu anh muốn Nguyệt Nguyệt thì anh có thể đưa con bé về nhà cũ của Tống gia, chiều anh lại đưa con bé về. Nguyệt Nguyệt còn nhỏ, anh không nên đưa con bé đến những chỗ lộn xộn, trẻ con sức đề kháng kém dễ bị nhiễm bệnh.”
Tống Dung Đức thực sự không nhịn được, “Nguyệt Nguyệt còn nhỏ như vậy, em không thể chờ được mà muốn yêu đương rồi sao, Lâm Minh Kiều, em cô đơn như vậy sao.”
“Nguyệt Nguyệt chưa được trăm ngày, anh cũng không chờ đợi được mà kết hôn.” Lâm Minh Kiều im lặng, “Tôi không chịu được cô đơn thì sao, có ai quy định phụ nữ sau khi ly hôn thì không thể yêu, cũng không liên quan đến anh.”
“Em.”
Tống Dung Đức cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể đỏ bừng nhìn cô chằm chằm.
“Tóm lại, xin anh đừng quấy rối tôi nữa, thật sự rất khó chịu, giống như có người đè đầu cưỡi cổ bắt anh ăn những thứ rác rưởi, OK, anh hiểu không.”
Lâm Minh Kiều bỏ đi không ngoảnh lại.
Tống Thanh Duệ đi theo.