“Tôi nói thật với cô, từ khi kết hôn, tôi đã sẵn sàng cho các con mình một gia đình trọn vẹn, mặc dù chúng ta luôn cãi vã nhưng tôi không có ghét cô. Đúng là trước kia tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng ít nhất cơ thể tôi từ trước đến giờ đều thuộc về cô. Tôi muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, cô cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, điều này là không thể.”
Tống Dung Đức khoát tay áo, heo chết không sợ nước sôi.
Lâm Minh Kiều bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho khó chịu, “Anh quên hợp đồng đã ký trước hôn nhân rồi sao?”
“Có con dấu không? Có hợp pháp không, có ràng buộc về mặt pháp lý không?” Tống Dung Đức cười hỏi.
“Dù sao anh cũng là tổng giám đốc, anh không sợ bị mất mặt sao?” Lâm Minh Kiều không nhịn được nữa.
“Cả đời này tôi không muốn đối mặt với chuyện này một lần, cô có thể làm gì tôi?” Tống Dung Đức nhướng mày thanh tú, thấy cô tức giận như vậy liền đút tay túi quần đi xuống lầu.
Lâm Minh Kiều từ phía sau thuận chân đá anh xuống cầu thang.
Cô hít sâu một hơi, quên đi, bây giờ không phải lúc tức giận.
Việc cấp bách nhất là phải tìm được Giang Bồi Viễn trước.
Buổi chiều, cô lái xe ra khỏi biệt thự.
Sau khi đến gần Giang thị, cô gọi điện thoại cho Giang Bồi Viễn, “Tôi ở dưới lầu công ty của anh, tôi muốn nói chuyện riêng với anh?”
“Lâm Minh Kiều, em hại tôi còn chưa đủ sao? Thế nào, em còn muốn gì nữa?” Giọng Giang Bồi Viễn lạnh lùng, “Hiện tại em còn đang mang thai, còn muốn chồng em tới đánh tôi nữa sao.”
“Bồi Viễn, đây là lần cuối cùng tôi gặp anh.” Lâm Minh Kiều đè thấp giọng nói đầy phiền muộn, “Đừng lo lắng, tôi sẽ không gây phiền phức gì cho anh, chỉ là muốn tìm hiểu rõ một chuyện.”
“Được.”
Về những gì cô ấy nói “đã từng”, và lâu rồi không nghe giọng điệu cô ấy như vậy, khiến trái tim Giang Bồi Viễn vô cùng cảm động.
Lâm Minh Kiều không ngờ Giang Bồi Viễn lại đồng ý nhanh như vậy, không khỏi sửng sốt.
Cúp điện thoại, cô lập tức căng thẳng gọi cho Khương Tuyết Nhu, “Giang Bồi Viễn đồng ý gặp tớ, tớ phải nói sao đây?”
“Vừa gặp thì đừng mắng anh ấy, trước tiên hãy nói về chuyện học đại học lúc trước, sau đó nói cho anh ấy biết nguyên nhân thực sự khiến cậu kết hôn với Tống Dung Đức, khiến anh ấy cảm thấy áy náy.” Khương Tuyết Nhu hướng dẫn như quân sư.
“Ừm, nếu anh ấy nói với giới truyền thông thì sẽ gặp rắc rối.” Lâm Minh Kiều ngập ngừng nói.
“Vậy hãy để anh ấy cảm thấy áy náy, anh ấy cảm thấy áy náy liền sẽ không nói ra mà ngược lại sẽ cảm thấy mắc nợ cậu.” Khương Tuyết Nhu cười nói.
“Hi vọng mọi chuyện đều giống như cậu tính toán.” Lâm Minh Kiều thở dài.
“Minh Kiều, đối với người như Giang Bồi Viễn, cậu nói với anh ấy nhiều lời cũng không bằng một ít giọt nước mắt, đây chính là điều mà trước kia cậu thua Tân Giai Linh, đến bây giờ vẫn chưa tìm được chỗ đứng của mình.”
Lâm Minh Kiều vô cùng phiền muộn.
Mặc dù những gì Khương Tuyết Nhu nói là sự thật nhưng cô vẫn cảm thấy khó chấp nhận.
Mấy năm làm việc vất vả cũng không bằng một vài giọt nước mắt.
Không lâu sau, Giang Bồi Viễn xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Có thể thấy được khoảng thời gian mà Giang Bồi Viễn ở tù đã không được tốt, xuống cân khá nhiều, áo quần đều lộ ra trống trơn, trước đây trông đẹp trai, hiền lành nhưng bây giờ thì lại có phần sa đọa và ác độc hơn.
Giang Bồi Viễn như vậy đã không còn là người đàn ông đẹp trai như Lâm Minh Kiều từng nghĩ.
Cô trong lòng thở dài, vẫn lái xe qua, mở cửa sổ xe xuống, “Lên xe đi, chúng ta tìm một nơi nào đó nói chuyện.”
Sau khi Giang Bồi Viễn ngồi xuống, lạnh lùng nhìn cô một cái. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu tím, trước kia không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ kỹ lại hai lần gặp mặt trước, phong cách ăn mặc của cô rộng rãi hơn trước kia rất nhiều.
Cô ấy … thực sự có thai.
Thậm chí, ngồi nhìn cũng thấy bụng hơi phồng lên.
Chỉ là làn da của cô vẫn trắng như trước, người khác có nói mang thai sẽ khiến con người dần trở nên xấu xí, nhưng cô lại là một trường hợp ngoại lệ, khuôn mặt hơi tròn, nhìn dễ thương hơn một chút.