Quản gia vội vàng nhỏ giọng nói: “Tống Thiếu mang người của Tống Đường xông vào sơn trang, anh ấy đem rất nhiều người. Đêm nay người của Thanh Long hội không có ở đây, anh phải nhanh chóng ra ngoài một chuyến, cửa lớn không thể chặn anh ấy lại”.
Hoắc Anh Tuấn biến sắc.
Khương Tuyết Nhu ở trên giường mơ hồ cũng nghe được những lời quản gia nói. Cô cũng không còn buồn ngủ, cơ thể mệt mỏi bước xuống giường. ” Anh ấy tại sao lại kéo người đến đây.”
“Nói là. . . Muốn anh giao Nhạc Hạ Thu ra.” Quản gia nhìn Hoắc Anh Tuấn khó xử nói.
Hoắc Anh Tuấn sau khi kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên một tia thù hận. Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, “Nhạc Hạ Thu đã mất tích?”
“Đúng là như vậy.” Quản gia vội vàng trả lời.
” Em chăm sóc các con, tôi đến đó một chuyến.” Sau khi Hoắc Anh Tuấn căn dặn liền trở về phòng mặc áo khoác vào và đi tới cửa chính.
Lúc anh ấy đuổi tới bên kia, cổng bảo an hoàn toàn ngăn không được, người của Tống Đường trực tiếp lái xe đụng vào cổng chính đã bị đụng hư.
Một chiếc xe việt dã lái vào đây, Tống Dung Đức từ trên xe bước xuống, một khuôn mặt tuấn tú lại chứa đầy sự tức giận, “Hoắc Anh Tuấn, giao Nhạc Hạ Thu ra.”
Hoắc Anh Tuấn vẻ mặt lạnh lùng, trên trán nổi gân xanh, “Anh có bị bệnh không, anh một mực xem Nhạc Hạ Thu là bảo bối, bảo vệ cô ấy, tôi còn chưa gặp cô ấy nữa.”
“Lão Hoắc, anh không nên gạt tôi, Nhạc Hạ Thu tối hôm qua mất tích ở trong bệnh viện, ngoại trừ anh ra còn ai có thể làm việc này.” Tống Dung Đức cũng không tâm trạng tranh luận với anh, “Tôi biết anh một mực oán hận Nhạc Hạ Thu, anh hận cô ấy lúc trước đã thôi miên anh, khiến anh và Khương Tuyết Nhu ly hôn. Dù sao cô ấy cũng đã bị trừng phạt, với lại anh cũng đã khôi phục trí nhớ, sao không thể bỏ qua cho cô ấy.”
“Tôi nói là tôi không có bắt cóc cô ấy.” Hoắc Anh Tuấn cũng rất kinh ngạc, anh ấy cũng dự định hai ngày nữa sẽ ra tay nhưng bây giờ Nhạc Hạ Thu đã mất tích, cái chuyện này thật kỳ lạ.
” Anh nghĩ là tôi sẽ tin anh sao”, Tống Dung Đức cười lạnh, “Đương nhiên anh không thừa nhận cũng là bình thường, vì thừa nhận bắt cóc là phạm pháp. Anh đối với Nhạc Hạ Thu sớm đã có âm mưu, lúc trước cô ấy ở chung cư đã thấy người của Thanh Long Hội theo dõi cô ấy, khi ở bệnh viện người của Thanh Long Hội cũng theo dõi. Nếu chuyện này không phải anh thì là Khương Tuyết Nhu. Hai vợ chồng các người hôm nay phải giao Nhạc Hạ Thu ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
“Anh muốn làm gì .” Khương Tuyết Nhu mặc bộ đồ ngủ ở dưới đi lên.
Gió đêm lạnh, đầu tóc của cô bị gió thổi bay loạn xạ.
Hoắc Anh Tuấn lập tức đi qua, đưa bàn tay lạnh ngắt của cô vào bàn tay của anh để sưởi ấm, “Không phải là tôi đã nói em đừng ra đây mà.”
“Tôi chính là muốn xem thử, anh ta vì người phụ nữ tên Nhạc Hạ Thu mà sẽ cạch mặt với người bạn tốt của mình.” Khương Tuyết Nhu căm hận nhìn chằm chằm Tống Dung Đức, “Anh một mực muốn níu kéo không muốn ly hôn với Minh Kiều, nhưng lại vì một người phụ nữ khác mà lại kéo người đến đây. Anh thật sự không có nghĩ đến Minh Kiều và con của mình.”
“Khương Tuyết Nhu, cô đừng đánh trống lảng, tôi nói lại lần cuối giao Nhạc Hạ Thu ra.” Tống Dung Đức không kiên nhẫn hét lên, “Đừng ép tôi.”
Sự tức giận trong mắt Hoắc Anh Tuấn càng ngày càng thấy rõ, ” Anh thật sự vì Nhạc Hạ Thu mà cạch mặt với tôi sao?”
“Nhạc Hạ Thu là người phụ nữ rất đáng thương. Tôi đã nói rồi tôi sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài bình an vô sự. Tôi đã hứa thì phải làm được, tôi nợ cô ấy rất nhiều.” Tống Dung Đức cùng Hoắc Anh Tuấn đối mặt, không ai nhượng bộ ai chút nào.
“Vậy tôi cũng nói lại một lần cuối cùng, Nhạc Hạ Thu không có ở đây.” Hoắc Anh Tuấn nói.
“Tốt, nếu anh không chịu nói, vậy tôi chỉ có thể tự mình đi tìm.”
Tống Dung Đức búng tay, người Tống Đường liền xông vào biệt thự.