Cô ngây người hơn mười phút mới nhìn thấy Tống Thanh Duệ chán nản đi xuống lầu, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, trên trán còn có vết thương, giống như có người ném đồ vào.
“Cậu. . . Cậu không sao chứ.”
Lâm Minh Kiều thấp thỏm nhìn anh: “Có cần. . . .”
“Không cần.” Tống Thanh Duệ cúi đầu đi ra ngoài.
“Con đứng lại đó cho cha.” Giọng nghiêm khắc của Tống Nguyên truyền tới: “Cha không quan tâm con dùng cách gì, nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này, hơn nữa trong vòng nửa tháng con phải tìm bạn gái cho cha, cha không thể chịu mất mặt được.”
“Mất mặt?” Tống Thanh Duệ châm chọc cười nhẹ một tiếng: “Làm con của cha nên con mất đi quyền lợi thích một người.”
“Con câm miệng cho cha, con phải hiểu rõ cho dù đồng tính là hợp pháp ở nước ngoài, nhưng đây là nước Nguyệt Hàn, Tống Thanh Duệ, đừng hủy hoại cuộc đời mình.” Tống Nguyên nhìn anh: “Con lập tức cắt đứt với người kia.”
Tống Thanh Duệ mím môi quay người đi.
Sảnh lớn vô cùng yên tĩnh.
Lâm Minh Kiều cũng đau đầu, Tống Nguyên làm cho cô cũng có chút sợ hãi.
“Minh Kiều, bình thường quan hệ của con và nó rất tốt, con khuyên nó nhiều hơn nhé.” Tống Nguyên bất đắc dĩ nói: “Có rất nhiều người nhìn chằm chằm Phủ tổng thống, Thanh Duệ còn trẻ tuổi đã ngồi vị trí cao nên cũng có nhiều người ghen tị với nó, nó cứ tiếp tục như thế thì sẽ phá hủy tương lai của mình, cha có được làm thêm một nhiệm kỳ nữa hay không cũng không quan trọng, nhưng nó còn trẻ.”
Tống Nguyên nói xong thì rời đi.
Lâm Thanh Phương cũng cau mày đầy tâm sự.
“Mẹ nuôi, mẹ có muốn ăn sáng không.” Lâm Minh Kiều đỡ bà ta.
“Sao mẹ ăn nổi chứ.” Lâm Thanh Phương thở dài: “Khó trách mẹ giới thiệu bạn gái cho Thanh Duệ nhưng nó không hề cảm thấy hứng thú, tất cả là lỗi của mẹ, không hề phát hiện ra, mẹ nghĩ mãi vẫn không hiểu sao lại như thế chứ.”
Lâm Minh Kiều cũng không nghĩ ra, có nhiều phụ nữ tốt như thế, vì sao đàn ông lại thích đàn ông chứ.
Nhưng cô vẫn nói: “Mẹ nuôi, người kia chụp được những bức ảnh đó lại còn dám đăng lên, không phải muốn đối đầu với Phủ tổng thống à.”
“Có rất nhiều người đối đầu với Phủ tổng thống.” Lâm Thanh Phương cười khổ: “Chỉ là lúc trước yên phận được một thời gian, nhưng thế giới này không thiếu người có dã tâm, cho dù làm sáng tỏ Thanh Duệ và người kia chỉ là bằng hữu, nhưng người khác cũng sẽ không tin, vẫn phải làm cho nó mau chóng tìm bạn gái, cho dù đính hôn cũng được.”
“. . .”
“Minh Kiều, con khuyên Thanh Duệ nhiều một chút.” Lâm Thanh Phương nói.
Lâm Minh Kiều: “. . .”
Cô chưa khuyên sao, cô cũng đã khuyên rồi.
Nhưng Tống Thanh Duệ không nghe theo cô.
. . .
Một tiếng sau, tin tức của Tống Thanh Duệ được đè xuống, đồng thời Phủ tổng thống cũng làm sáng tỏ, Tống Thanh Duệ và người đàn ông kia chỉ là bạn bè, hôm đó Tống Thanh Duệ uống nhiều, không đứng vững mới dựa vào người bạn kia.
Nhưng có nhiều người không tin.
Chẳng qua phòng quan hệ xã hội đã xóa hết những bình luận không tin, trong vòng một ngày chuyện này đã được đè xuống.
Lâm Minh Kiều thở phào, cô gọi cho Tống Thanh Duệ, nhưng anh không nghe máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Cô nghĩ hiện tại Tống Thanh Duệ rất đau khổ.
Cô cũng từng thích một người, cảm giác thích người đó lại không thể ở bên nhau rất khó chịu.
Nhưng cô lại không thể giúp Tống Thanh Duệ, Tống Thanh Duệ giúp cô nhiều lần như thế nên cô cũng muốn giúp anh một chút.
Cô tan làm về Phủ tổng thống nhưng Tống Thanh Duệ vẫn chưa quay về, cô dỗ Đan Nguyệt ngủ xong thì gọi cho Tống Thanh Duệ, lần này có người nghe máy, chẳng qua là một giọng nói xa lạ.