Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra có người đã giúp cô ôm cả bầu trời xanh như thế này.

Hóa ra có người biết cô, biết khẩu vị của cô thật tốt.

Ở giai đoạn này, đối với cô lãng mạn chưa bao giờ là điều cô cần nhất, bởi vì cô vừa mới sinh con bé ra đã không có cha để bầu bạn, lãng mạn cần có thời gian, nhưng cô lại càng muốn làm việc, thời gian còn lại cô muốn dành cho con cái nhiều hơn.

Tống Thanh Duệ chưa bao giờ trách cứ cô, anh dành thời gian cho cô nhiều nhất có thể, cho dù hai người ở trong phòng chơi cùng đứa nhỏ.

Lâm Minh Kiều biết cuộc hẹn hò của người khác sẽ không như thế này, nhưng Tống Thanh Duệ chưa bao giờ than thở, anh giống như một chiếc chăn bông ấm áp, quấn lấy cô vừa thoải mái và dễ chịu.

“Thanh Duệ, cám ơn anh.”

Lâm Minh Kiều nhẹ nhàng ôm lấy anh.

“Đừng nói cảm ơn, tôi là bạn trai của cô, giúp đỡ ước mơ của cô là điều tôi nên làm.”

Ngón tay Tống Thanh Duệ vuốt ve mái tóc dài của cô, “Nhưng khi cô trở lại, tôi muốn được đền bù.”

Đền bù.

Lâm Minh Kiều đột nhiên đỏ mặt.

Điều đèn bù mà anh ấy nói sẽ không phải là loại đèn bù đó.

Dù gì thì mọi người cũng đã hẹn hò được một thời gian rồi.

Đây dường như là sự bù đắp tốt nhất cho đàn ông.

Nếu như là cô ấy trước kia, cô nhất định sẽ không suy nghĩ kỳ lạ như vậy, hiện tại cô đã là phụ nữ đã có con, phương diện nào đó cũng sẽ tự nhiên hơn so với trước đây.

Nghĩ rằng nếu hai người cùng đi bước đó, tim cô đập dữ dội, mặt càng nóng hơn.

Cũng may, Tống Thanh Duệ đang ôm mình, không có nhìn thấy.

“Anh… anh muốn đền bù thứ gì.” Cô lắp bắp, “Tôi mang quà từ nước ngoài về cho anh?

Tống Thanh Duệ buông cô ra, một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trong đôi mắt đen láy, “Cô cho rằng một món quà có thể bù đắp cho tôi sao?”

“Vậy thì hai, ba.” Lâm Minh Kiều giả vờ không biết gì.

“Tôi muốn.” Tống Thanh Duệ nhìn cô chằm chằm, chậm rãi tới gần.

Chợt có tiếng ai đó mở cửa.

Hai cơ thể bên cạnh nhau tách ra ngay lập tức.

Dì Lưu từ bên ngoài đi vào, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, “Thiếu gia, ngài tới khi nào, tôi mang trà cho ngài.”

Xem ra dạo này thiếu gia đến đây càng ngày càng nhiều.

“Dì Lưu, hôm qua có pha loại trà búp kia cũng không tệ, rất thơm.” Tống Thanh Duệ dựa sát vào sô pha, dáng vẻ tùy ý sau khi nói xong liền hướng về phía Lâm Minh Kiều nháy mắt một cái ra hiệu.

Lâm Minh Kiều lập tức lớn tiếng than thở, “Anh mỗi ngày có bao nhiêu rảnh rỗi, luôn chạy tới chỗ tôi.”

“Sao vậy, chán ghét tôi à.” Tống Thanh Duệ tức giận nói, “Cô cho rằng tôi muốn tới đây, không có cách nào khác, cha mẹ nghiêm khắc, tôi buổi tối có thể làm gì, Phủ tổng thống chán chết, đi tới sân trước thì tôi lại cãi nhau với cha mẹ, không có ý nghĩa.”

“Anh không muốn yên tĩnh.”

Khi dì Lưu đang pha trà trong bếp, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền vứt bỏ ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu.

Bà hẳn là đã nghĩ quá nhiều, toàn bộ Phủ tổng thống chỉ có thiếu gia và Lâm tiểu thư là cùng tuổi, ban đêm lại tẻ nhạt, cho nên hai người trẻ tuổi chơi cùng nhau cũng là chuyện bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK