Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừm, lúc đến Kinh Đô tôi cũng không mang theo quần áo, chỉ muốn mua vài bộ thôi.” Đôi mắt xanh của Thương Mỗ toát ra nụ cười quyến rũ, “Tôi gặp cô, cô có thể giúp tôi tham khảo. ”

Khương Tuyết Nhu vừa định nói, người phục vụ mang bộ đồ màu nâu đi tới, “Khương tiểu thư, ý của cô là bộ đồ này?”

“Ừm… Ừ.” Khương Tuyết Nhu gật đầu, “có thể lấy giúp tôi bộ lớn hơn được không?”

“Đương nhiên.” Người phục vụ xoay người thay đổi, lúc rời đi còn lén lút liếc nhìn Thương Mỗ.

“Cô ấy gọi cô là Khương tiểu thư?” Thương Mỗ ánh mắt nghi ngờ chớp chớp, “Cô không phải họ Diệp.”

“Xin lỗi, thật ra tôi là họ Khương.” Khương Tuyết Nhu cười bất lực, “tôi tên là Khương Tuyết Nhu.”

“Diệp…Không phải, Tuyết Nhu. Cô thật quá đáng,tôi đã thẳng thắn nói cho cô biết tên thật của tôi, xem cô như một người bạn, nhưng cô lại nói cho tôi một tên khác.” Khuôn mặt tuấn tú của Thương Mỗ hiện lên một tia tức giận.

Nếu là người khác, Khương Tuyết Nhu không thèm giải thích, nhưng Thương Mỗ thì khác, loại cảm giác thân thiết quen thuộc này khiến cô không thể giải thích được là không muốn nhìn thấy anh tức giận. “”Thật ngại quá bởi vì tôi cũng coi là người công chúng đi, thanh danh cũng không dễ nghe. Lúc gặp anh ở Thanh Đồng, tôi nghĩ chúng ta chỉ gặp 1 lần và sẽ không gặp lại, vì vậy tôi đã nói ra một tên khác.”

“Người của công chúng?” Thương Mỗ chớp mắt, “cô là minh tinh, nghệ nhân?”

“Không,” Khương Tuyết Nhu lắc đầu, “Là … người nổi tiếng trên mạng.”

“Ồ.” Thương Mỗ ánh mắt lóe lên vẻ khó hiểu, “Dù sao chúng ta hiện tại quen biết nhau, cô sống ở Kinh Đô, sau này tôi cũng sẽ định cư ở Kinh Đô. Tuyệt quá, cô là người bạn đầu tiên của tôi ở Kinh Đô. Tôi rất vui khi được gặp lại cô. ”

Anh ta duỗi tay phải ra khi nói.

Khương Tuyết Nhu phất tay.

Người phục vụ đổi bộ đồ xong, Khương Tuyết Nhu nói: “Cô hãy gói lại cho tôi, bộ màu xanh quân đội bên trái lấy cho tôi cùng một mã.”

“Cô mua quần áo cho chồng à?” Thương Mỗ hỏi, trong lòng giấu đi sự chua xót.

Khương Tuyết Nhu mím môi dưới, nói thật, “Nói đúng ra là chồng cũ, bạn trai hiện tại của tôi.”

“Nhưng bạn của cô lần trước không phải nói cô đã kết hôn sao?”

“Tôi đã kết hôn, nhưng không có quan hệ gì với người chồng đó, tôi kết hôn là do bị anh ta lừa dối. Chúng tôi ly thân từ lâu, muốn ly hôn sau đó sẽ làm thủ tục pháp lý.” Khương Tuyết Nhu nhìn thấy cậu với vẻ mặt ngạc nhiên, cô cười bất lực, “Xin lỗi, có thể làm cậu sợ, cuộc sống tình cảm của tôi thực sự rất lộn xộn, tôi hiện đang đoàn tụ với chồng cũ và chúng tôi có hai đứa con.”

“Thật không ngờ… cô lại trải qua hai cuộc hôn nhân khi còn rất trẻ.” Thương Mỗ xúc động nói, “đã ly hôn chắc là do tình cảm bất hòa. Tại sao lại quay lại với nhau là vì con cái sao?”.

“Một nửa, đứa nhỏ là lý do, một phần nguyên nhân là tôi vẫn yêu anh ấy.” Khương Tuyết Nhu hào phóng thừa nhận.

Thương Mỗ sững người trong giây lát, trong lòng có một cảm giác phức tạp.

Một lúc sau, anh nói: “Hơi bất ngờ nhưng không có gì đâu. Tôi lớn lên ở nước ngoài và sống thoáng hơn. Thực ra, chỉ cần cô thích là được, không có gì đâu”.

“Cám ơn.” Khương Tuyết Nhu có chút kinh ngạc, người bình thường đều khó có thể tiếp nhận.

Nhưng dù sao những lời nói của Thương Mỗ cũng khiến cô rất vui.

“Cô có con mắt nhìn rất tốt, cô có thể… giúp tôi chọn vài bộ quần áo không?” Đầu ngón tay mảnh khảnh của Thương Mỗ quét qua bộ quần áo mới tinh.

“Cậu mặc đồ gì cũng đẹp trai.” Khương Tuyết Nhu nhìn anh nhìn đi nhìn lại anh vài lần, cuối cùng chọn được vài bộ quần áo sáng màu.

“Cô muốn tôi mặc cái này … màu cam?” Thương Mỗ nhếch miệng, “tôi chưa bao giờ mặc quần áo sáng màu như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK