Cái này vẫn chưa xong, sau khi kiếm khí tràn ngập Long Hiên Viên, xâm nhập vào trong vác đá phía sau lưng ông ta.
Vách đá chấn động giống như xảy ra động đất, bị kiếm khí cứng rắng chém xuống một đường rãnh khủng khiếp sâu mười mấy mét!
Một kiếm này của Diệp Bắc Minh gần như bổ vách đá sơn cốc.
Tất cả đều quay về yên tĩnh!
Long Hiên Viên không thấy, bị một kiếm xóa bỏ.
Đừng nói là thi thể, ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.
Đầu thư ký Tiền vù vù, trống rỗng.
Long Hiên Viên... chết?
Bị Long Soái… giết?
“A!!!”
Đám người nhà họ Long hoảng sợ hét lớn, mặt mày kinh hoàng, con ngươi như sắp trừng ra ngoài.
Ai nấy đều vô cũng hoảng sợ, bị dọa xụi lơ trên đất.
“Cái… cái này… lão tổ… sao có thể…”
Cửu Thiên Tuế cũng sợ choáng váng.
Trên quần xuất hiện mảng nước đọng lớn.
Điện chủ Huyết Hồn đang bị Quỷ Môn Thập Tam Châm giày vò nhìn thấy cảnh này, sau khi sợ hãi kêu thảm thiết mấy tiếng, con ngươi lồi ra, ngừng kêu.
Ông ta bị hù chết rồi!
...
Cùng lúc đó.
Trong một mật thất tối tăm nào đó ở Long Quốc.
Một ngọn đèn trong chín ngọn đèn hồn đăng đột nhiên tắt đi.
Một lão giả trong mật thất mở mắt, nhìn về phía ngọn đèn hồn đăng đã mất kia.
Sâu trong con ngươi già nua đều là vẻ không tin nổi: “Long Hiên Viên chết? Làm sao có thể!”
“Người đâu, mau đi điều tra xem cấm địa nhà họ Long rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
...
Mấy giây sau, bên tai đám người truyền đến giọng nói lạnh băng: “Nói ra tất cả, tôi cho ông sảng khoái!”
Cửu Thiên Tuế ngẩng đầu lên nhìn.
Diệp Bắc Minh đi tới.
Từ trên cao nhìn xuống.
Giống như thần chết!
Toàn thân Cửu Thiên Tuế run rẩy.
Đưa một tay chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày…”
Phốc!
Một kiếm của Diệp Bắc Minh chém rơi cánh tay của Cửu Thiên Tuế: “Bảo ông nói, không bảo ông chìa tay…”
Cửu Thiên Tuế, trợn trừng mắt, gần như sắp bị dọa chết.
Phốc phốc phốc!
Diệp Bắc Minh bắn ra mấy cây kim bạc, đâm vào cơ thể Cửu Thiên Tuế: “Tôi không bảo ông chết, ông dám chết?”
Quá mức ngông cuồng!