Đến khi bụi mù tản đi, trên mặt đất xuất hiện một vết kiếm khinh khủng.
“Mẹ kiếm, bị người ta một kiếm chém?”
“Lá gan ai lớn vậy, lúc này dám ngang ngược đến nhà học Phương!!!”
“Điên rồi sao?”
Vô số người trố mắt nghẹn họng, nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Phương.
Chỉ thấy một thanh niên mặt lạnh lẽo, tay cầm kiếm gãy đầu rồng đi vào nhà họ Phương: “Yo, đúng lúc cử hành tang lễ!”
“Cũng tốt, tránh cho sau khi nhà họ Phương diệt tộc, không ai nhặt xác các người”.
“Đây là...”
Trong phút chốc, ánh mắt tất cả mọi người đồ dồn vào khuôn mặt Diệp Bắc Minh đã dịch dung.
“Sát thần, Diệp Bắc Phong!!!”
“Sát thần Phong! Là hắn!!!”
“Sao hắn tới đây?”
Lúc này, tim tất cả khách như sắp nổ tung.
“Mẹ kiếp, hắn lại tới!!”
Lôi Bằng nuốt nước miếng, con ngươi chấn động.
Mục Thừa hít một hơi lạnh: “Hắn có thù gì với nhà họ Phương?”
“A!”
Hai chân Tống Điệp Y mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.
Chủ yếu là do cảnh tượng giết Tô Lăng Vân trong nháy mắt ở thành Hoàng Phong quả thật quá khắc sâu lòng người!!!
Bóng dáng sát thần Diệp Bắc Phong in vào trong đầu tất cả mọi người.
Chỉ có một mình Mộc Tuyết Tình cơ thể mềm mại run rẩy: ‘Là anh ta? Diệp Bắc Minh!’
‘Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Phong chính là Diệp Bắc Minh!!!”
Trong lòng Mộc Tuyết Tình không ngừng mặc niệm.
‘Sao anh ta đến đây?’
‘Xảy ra chuyện gì vậy, anh ta điên rồi sao? Đây là nhà họ Phương đấy! Sao anh ta dám làm ra chuyện như vậy trong tang lễ của ông cụ Phương?”
Xung quanh tĩnh mịch!
Khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Soạt!
Soạt!
Soạt!
Ánh mắt ba người Kiếm Si, Kiếm Quỷ, Kiềm Tỳ lạnh như băng rơi trên người Diệp Bắc Minh.
Nhưng.
Không nói gì!
Phương Vĩnh Tín tức giận đến mức toàn thân run rẩy, tay chỉ Diệp Bắc Minh quát lên: “Diệp Bắc Phong, mày thật to gan, dám ngang ngược trong tang lễ của ông cụ Phương nhà tao, ai cho mày lá gan đó?!!!”