Thấy Diệp Bắc Minh đột nhiên xuất hiện, ai nấy đều thấy khó tin.
"Là cậu ta!"
"Tại sao cậu ta lại quay về chứ?"
Khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh bóp cổ Chu Lễ, bọn họ càng sợ tới mức suýt chút nữa đã cắn đứt lưỡi của mình.
Ngài Vương nuốt nước miếng cái ực, cười trừ: "Có lẽ Diệp Bắc Minh không dám giết vương gia út đâu".
Cùng lúc đó.
Diệp Bắc Minh mạnh bạo bóp nát cổ Chu Lễ.
"Ôi!"
Những kẻ đứng sau Bát vương gia không hẹn mà cùng hít một hơi thật sâu.
Bát vương gia đau đớn gào thét: "Con trai!"
Ngoài phủ Ám Dạ Vương.
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Người nào người nấy cũng run như cầy sấy, sởn cả gai ốc.
Đó là tên phá phách chuyên gây họa cả Long Đô!
Là đứa con trai út được Bát vương gia cưng chiều nhất cơ mà, không ngờ Chu Lễ đã bị Diệp Bắc Minh bóp cổ chết rồi!
"Vương gia nhỏ!"
"Không!"
Bọn người cậu Trịnh, cậu Vương vô cùng bàng hoàng, trông chúng như thể sắp suy sụp đến nơi.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười lạnh tanh: "Nếu chúng mày đã nuối tiếc cậu ta như vậy thì đi cùng cậu ta đi!"
Anh ném thi thể Chu Lễ về phía đó, xác Chu Lễ bỗng dưng nổ tung.
Trong chốc lát, mười mấy tên ăn chơi sa đọa biến thành một bãi sương máu.
"Á!"
"Đừng mà!"
"Con trai tôi!"
Cả các già Trịnh, ngài Vương lẫn ngài Lưu đều chết điếng.
Ngay giây kế tiếp.
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Tiểu đội Sát Thần nghe lệnh, bất kỳ kẻ nào dám sỉ nhục phủ Ám Dạ Vương đều phải giết không tha!"
Kế đó, con ngươi của anh co rụt, nhìn về phía đám người Bát vương gia cách đó hai cây số.