“Hôm nay, nỗi nhục mà Đường Tư Triết tôi phải chịu, sau này sẽ trả lại cho cô gắp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!”
Cả quảng trường im phăng phắc!
Chỉ có giọng nói của Đường Tư Triết vang vọng.
Tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ.
Đắc tội với Đường Môn!
Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết chết chắc rồi!
Cho dù Hạ Nhược Tuyết là con gái của nhà họ Hạ cổ võ, họ cũng chắc chắn sẽ không vì một cô con gái như này mà đắc tội với Đường Môn.
Diệp Bắc Minh cười: “Sau này?”
“Sao mày lại cảm thấy mày có thể sống đến ‘sau này’ chứ?”
Đường Tư Triết kinh hãi.
Tên nhóc này muốn giết mình?
Liền sau đó, Đường Tư Triết cười lạnh lùng.
Anh ta dám sao?
“Ha ha ha, nhóc con, mày có cần nghe xem mày đang nói gì không?”
Đường Tư Triết cười đến sắp chảy cả nước mắt.
“Tao là Đường…”
Diệp Bắc Minh trực tiếp giơ tay ném kiếm Đoạn Long ra.
Phụt!
Trực tiếp xuyên qua cơ thể của Đường Tư Triết!
Tiếp đó choang một tiếng, đâm xuyên cả nền gạch của quảng trường nhà họ Hạ, cắm sâu vào lòng đất.
“Ồn ào”.
Mặc kệ mày là ai!
Giết!
Không cần biết thân phận của mày.
Trong mắt Diệp Bắc Minh, một người chết mà còn cần biết hắn có thân phận gì sao?
“Sướt!”
Lại một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Đường Tư Triết, đã chết!
Tất cả mọi người đều cảm thấy tê dại da đầu!
Đồng tử cũng sắp nổ tung.
“Việc này!”
Cả người Ngụy Kinh Phú chấn hãi.
Ngụy Thần, vị đại sư, của Long Hồn, lúc này giống như gặp ma.
Đường Kình Thương há hốc miệng, suýt thì lệch quai hàm: “Vãi! Khi ở Long Đô, tôi cho rằng hắn đã đủ hống hách rồi! Không ngờ hắn còn có thể hống hách hơn!”
“Đây không phải là hống hách nữa, mà là tìm cái chết!”
Ngụy Kinh Phú nói.