Mọi người đã đi suốt nhiều ngày.
Bố luôn một mực nói với bọn họ chuyện đó.
Nhưng liệu có thể tin mấy phần đây?
Lời tiên đoán ấy rất hư vô mờ ảo.
Mọi người trong Phần Thiên Tông nhíu mày nói: “Nhưng mà tông chủ này, cho dù ngài Diệp có thể dẫn dắt Phần Thiên Tông phát triển thì chúng ta cũng không tìm thấy người ta!”
“Đúng đó tông chủ, liệu ngài Diệp có để ý Phần Thiên Tông chúng ta không?”
Mặt Y Thượng Khôn tràn đầy tự tin nói: “Yên tâm đi, Phần Thiên Tông chúng ta cũng có bề dày lịch sử sâu xa đủ để giữ chân ngài Diệp đấy”.
“Đi thôi, về tông môn trước!”
“Đi!”
“Vâng”.
Người của Phần Thiên Tông vội vã đi lên đỉnh núi.
Khi bọn họ tới Phần Thiên Tông thì bất ngờ phát hiện nơi đây đã bị người ta chiếm đóng.
Ở cửa sơn môn là một đám võ giả.
Bọn họ nhìn người của Phần Thiên Tông rồi lạnh giọng quát: “Kẻ nào dám xông vào kho vũ khí của cung Hạo Miểu chúng ta?”
Sau khi Phần Thiên Tông bị tiêu diệt, cung Hạo Miểu đã chiếm đóng chỗ này.
Đặc biệt chế tạo thành nơi rèn vũ khí cho võ giả của cung Hạo Miểu.
“Kho vũ khí hả?”
Người của Phần Thiên Tông ngẩn ngơ.
Một ông lão tính tình nóng nảy giận dữ nói: “Đây là sơn môn của Phần Thiên Tông bọn tôi, từ khi nào trở thành kho vũ khí của cung Hạo Miểu các người thế?”
“Có còn vương pháp không? Có còn đạo lý nào không?”
“Phần Thiên Tông hả?”
Đám võ giả trông coi sơn môn sửng sốt.
Một người đàn ông trung niên chợt mỉm cười nói: “Ha ha, Phần Thiên Tông đã bị tiêu diệt từ vài chục năm trước rồi, các ngươi từ đâu nhảy ra thế?”
“Tiếc là thuật rèn kiếm của Phần Thiên Tông đã thất lạc!”
“Có rất nhiều thế lực đã tìm kiếm suốt mấy chục năm trời mà vẫn không tìm thấy truyền nhân của Phần Thiên Tông. Các người là người của Phần Thiên Tông à?”
Những vỏ giả ấy đều lắc đầu rồi nhìn về phía người của Phần Thiên Tông.
Y Thượng Khôn thầm thấy không hay.
Ông lão kia sững người, rồi
mỉm cười ngượng nghịu: “Khụ khụ, tôi hay nói giỡn lắm”.