"Mày mà giết tao, mày sẽ phải gánh chịu tiếng xấu ngàn đời đấy!"
"Từ xưa đến nay, kẻ giết vua chưa bao giờ có kết cục tốt đâu!"
"Diệp Bắc Minh, mày đừng giết tao nhé? Tao sẽ truyền lại ngôi vị hoàng đế cho mày, tao làm vua bù nhìn cho mày nhé?"
Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay ra sau lưng.
Anh thờ ơ nhìn Chu Long Thiên dưới đất: "Ông nói xong chưa?"
Trong ánh nhìn đầy bàng hoàng của Chu Long Thiên, hắn tan nhẫn đạp chân xuống!
Ầm!
Chu Long Thiên bị đạp bẹp dí xuống đất, hóa thành một bãi sương máu.
Chu Đỗ Di từ trên trời đáp xuống: "Lạc Ly, lâu rồi không gặp".
"Chị Di, sao chị cũng tới đây?"
Chu Lạc Ly lấy làm ngạc nhiên.
Chu Đỗ Di là một nữ đệ tử tài năng nhận được nhiều đãi ngộ ưu ái trong nhà họ Chu. Người chị này đã tự mình đến đón cô ấy, e rằng lần này cô ấy phải trở về nhà họ Chu thật rồi!
Diệp Bắc Minh âm thầm quan sát hai người, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tên Chu Tể kia là Thánh Vương sơ kỳ.
Còn Chu Đỗ Di thì có tu vi Thánh Vương trung kỳ.
Cả hai người họ đều cực kỳ trẻ, theo kiểu nhìn là biết độ tuổi chẳng cao bao nhiêu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc con, ngạc nhiên lắm đúng không?"
"Nhìn khung xương của một nam, một nữ này thì hai người họ chắc chắn chưa quá năm mươi tuổi đâu".
"Chưa đến năm mươi tuổi mà đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, thiên phú của hai kẻ này quá là quý hiếm trên đời!"
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại ông ta: "Đây là nền tảng của gia tộc xuất thân từ thời thượng cổ ư?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc nịch: "Tất nhiên rồi, người ta có hơn mười ngàn năm, thậm chí là mấy chục ngàn năm bề dày lịch sử cơ mà!"
Chu Đỗ Di mỉm cười: "Lạc Ly, thời hạn hai mươi năm đã hết, giờ cô phải theo chúng tôi trở về nhà họ Chu".
Chu Lạc Ly khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, buồn bã gật đầu: "Chị Di, tôi biết rồi".
"Nhưng xin chị cho tôi một ít thời gian nữa, tôi muốn nói lời tạm biệt với tiểu sư đệ".
"Được thôi".
Chu Đỗ Di nói với gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Còn Chu Tể thì tỏ ra khinh thường thấy rõ.