Mà dám coi thường ông đây như thế hả!
Mẹ nó!
Ōkawa cong hai tay thành hình dạng móng vuốt rồi vồ về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vung nắm đấm, hai tay cong thành móng vuốt của Ōkawa vồ về phía cánh tay anh.
Ầm!
Nội lực của Diệp Bắc Minh chấn động khiến Ōkawa văng ra xa, sau đó anh xoay người đá một phát vào ngực ông ta.
“Phụt!”
Ōkawa tiếp tục hộc ra một búng máu.
Thể chất của ông ta cũng mạnh đến đáng sợ.
Không ngờ lại có thể cản được lực tấn công mười nghìn cân của Diệp Bắc Minh.
Không hổ danh là Võ Hoàng đỉnh phong!
“Chết tiệt!”
Ōkawa bị thương, giận dữ mắng một câu, vừa định ra tay.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta như ma quỷ.
Tung một chưởng.
Linh hoạt dứt khoát.
Rầm!
Người Ōkawa run lên, đầu nở hoa.
Minh chủ võ lâm của giới võ đạo Đông Doanh đã chết!
Giờ phút này.
Ai nấy cũng đều im lặng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến người ta hoa cả mắt, còn chưa tới một phút.
Thế mà cả ba Võ Hoàng đều đã chết rồi ư?
Uy Hoàng đứng tại chỗ, trố mắt đứng nhìn.
Các đại thần khác trong nội các cũng sợ tới mức câm như hến.
Diệp Bắc Minh nói một câu: “Tiếp theo các ông xử lý đi, tôi đi trước”.
Anh quay lưng đi ra phía ngoài hoàng cung.
“Cung tiễn anh Diệp!”
Uy Hoàng cúi đầu chín mươi độ.
Con ngươi của tất cả mọi người đều co rụt lại.
Họ hoàn toàn sững sờ.
Quân cấm vệ ở đây đều nhường đường, để mặc cho Diệp Bắc Minh rời đi.
Uy Hoàng đã cúi đầu, còn ai dám cản?
Điều mà mọi người đều không phát hiện đó là trong mắt Uy Hoàng chợt thoáng qua vẻ thù hận.
Diệp Bắc Minh vừa đi.