Chiến thần Lăng Phong cười lớn: “Quân Vô Hối là con trai tôi, thiên phú rất tốt, cũng rất cố gắng”.
“Bồi dưỡng để làm người nối nghiệp, trên thực tế cũng không tệ”.
“Nhưng sau lưng nó có nhà họ Quân ở Trung Hải”.
“Vì vậy, Quân Vô Hối mới có thân phận và địa vị như ngày hôm nay! Hơn nữa, cậu cho rằng tôi chỉ có một đứa con trai? Chết một Quân Vô Hối, có thêm một Diệp Bắc Minh, không thua thiệt, không thua thiệt chút nào”.
“Ông nghĩ nhiều rồi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Không làm nghĩa phụ, làm sư phụ cũng được”.
Chiến thần Lăng Phong cau mày, không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu, thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.
Diệp Bắc Minh cười nhạo: “Làm sư phụ tôi, ông không đủ tư cách!”
Câu nói này hoàn toàn chọc giận chiến thần Lăng Phong!
Khí thế trên người ông ta đột nhiên biến đổi, trở nên lạnh như băng, mang theo sát ý nồng nặc!
“Diệp Bắc Minh, cậu chắc chắn chưa? Sống chết nằm trong suy nghĩ của cậu đấy! Cậu chắc chắn lựa chọn đường chết?”, chiến thần Lăng Phong lạnh giọng uy hiếp.
Một luồng sát ý lạnh băng bao trùm đại sảnh!
Diệp Bắc Minh không sợ!
Anh đứng chắp tay, mỉm cười nhìn chiến thần Lăng Phong.
Cười nhưng không nói.
“Là cậu tự chọn!”
Con ngươi chiến thần Lăng Phong lạnh lẽo, thân hổ ông ta chấn động, nhấc chân giẫm lên mặt đất, nhào tới giống như mãnh hổ.
“Ầm!”
Mặt nền xi măng vì một cước này lập tức nứt ra đường vân như mạng nhện.
“Vèo!”
Một giây tiếp theo, chiến thần Lăng Phong đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, một quyền đánh ra, nhanh như tia chớp.
“Ngao ô!”
Hổ gầm vang rừng núi!
Trong nháy mắt chiến thần Lăng Phong đánh ra một quyền này, lại có một đợt khí màu trắng mãnh liệt dâng trào sau lưng ông ta.
“Phục Hổ quyền? Có chút thú vị”, Diệp Bắc Minh bật cười.
“Lăng Phong, lại nghe long ngâm!”
Ông ta giơ tay ngưng tụ thành quyền, một quyền đánh về phía chiến thần Diệp Bắc Minh!
“Gầm!”
Long ngâm thiên hạ!
“Ầm!”
Quyền của hai người đụng vào nhau!
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!