Bọn họ dường như đang đối diện với một sát thần thực sự!
Vẻ mặt Văn Nhân Mộc Nguyệt tái nhợt: “Cô Hạ không sao, hôm nay vừa hay là ngày đệ tử nội môn cung Xã Tắc dẫn đội, đệ tử ngoại môn sát hạch”.
“Chu Tần là một trong số người dẫn đội, Hạ Nhược Tuyết cùng anh ta vào trong rừng rậm Âm Ảnh rồi”.
“Có nguy hiểm không?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Văn Nhân Mộc Nguyệt lắc đầu: “Đi theo Chu Tần, nếu không vào sâu thì không có nguy hiểm gì”.
“Nhưng Vương Khinh Hậu cũng tham gia đội sát hạch, và còn… là người của tiểu đội đi trước dẫn dụ ma thú!”
Tiểu đội đi trước?
Nói thì nghe rất hay!
Mẹ kiếp, chẳng phải là mồi nhử sao?
Diệp Bắc Minh thét lên một tiếng: “Cô nói cái gì?”
“Tôi giao Hầu Tử cho cô, cô lại để anh ta làm mồi nhử dẫn dụ ma thú!”
Vừa nghĩ đến trải nghiệm bi thảm của Hầu Tử, trong ánh mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy tia máu: “Rừng rậm Âm Ảnh ở đâu?”
Thụp!
Văn Nhân Mộc Nguyệt và đám người cung Xã Tắc không chịu nổi sát khí khủng bố, trực tiếp quỳ xuống.
Cô ta lấy ra một tấm bản đồ từ chiếc nhẫn trữ vật, chỉ vào một vị trí: “Chính là chỗ này, cách chỗ của chúng ta một ngàn năm trăm dặm!”
Diệp Bắc Minh nhìn qua: “Ở nơi đó ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp lên tiếng: “Chẳng phải tàn hồn của Long Đế bị nhốt ở đó sao?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Đúng là giống y hệt với bản đồ mà Long Đế để lại.
Hoàn toàn trùng khớp!
Lại dễ dàng tìm được như vậy?
Mình có thể biết tung tích của mẹ, và cả tin tức của bố rồi ư?
Ý nghĩ này liền biến mất!
Tàn hồn của Long Đế có thể cứu bất cứ lúc nào.
Nhưng Hầu Tử thì không đợi được!
Hơn nữa.
Nhược Tuyết không biết võ!
Chẳng may Chu Tần gặp nguy hiểm, chắc chắc sẽ ném Nhược Tuyết ra làm bia đỡ đạn!