Một đám người mặc trang phục đệ tử của Thanh Huyền Tông từ xa vội vàng đi tới.
Mọi người nhìn thấy đệ tử của Thanh Huyền Tông, tất cả đều cung kính cúi đầu!
Những người xung quanh Diệp Bắc Minh cũng lùi lại về sau.
Xung quanh anh lập tức trống không.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh một mình trơ chọi đứng ở đó!
“Này, cậu thanh niên, mau tránh ra!”
“Đừng ngủ nữa, người của Thanh Huyền Tông đến rồi!”
“Cậu đang làm gì thế hả, mau tránh ra!”
“Còn không tránh ra, cậu sẽ gặp rắc rối đấy!”
Một vài võ giả có lòng tốt nhắc nhở.
Diệp Bắc Minh nghe thấy, nhưng phớt lờ.
Đường rộng như vậy, người của Thanh Huyền Tông đi vòng qua chẳng phải là được rồi sao?
Soạt! Soạt! Soạt!
Mười mấy ánh mắt băng lạnh lập tức nhìn sang Diệp Bắc Minh.
“Cậu nhóc, có biết nơi này là nơi nào không?”
“Ai cho cậu đứng ở đây? Cậu đang cản đường đấy, có biết không hả?”
Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ!
“Xong rồi xong rồi…”
“Tên nhóc này thật xui xẻo, không chết thì cũng bị lột lớp da!”
Rất nhiều võ giả lắc đầu.
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt: “Đường rộng như vậy, tại sao các người cứ phải đi qua chỗ tôi?”
“Đi vòng qua không được hả?”
Cái gì?
Vãi!
Trái tim của tất cả mọi người run lên, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc!
Tên nhóc này là ai?
Lại bảo đệ tử của Thanh Huyền Tông đi đường vòng?
Rất hiển nhiên, đám đệ tử của Thanh Huyền Tông cũng không ngờ, cũng phải ngẩn người vì câu trả lời của Diệp Bắc Minh.
Người thanh niên dẫn đầu tức đến bật cười: “Anh biết tôi là ai không?”
“Ô Tử Tuấn tôi ở Thanh Huyền Tông trước nay chưa từng phải đi đường vòng, tôi muốn đi từ đâu thì đi từ đó!”
“Hôm nay, tôi muốn đi từ chỗ anh, anh tránh hay không tránh đây?”
Ô Tử Tuấn?
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại: “Anh họ Ô?”
Từ chỗ hai trưởng lão của Thanh Huyền Tông, anh được biết.