An Trần tỏ vẻ mặt thú vị: “Ngân hàng không có tư cách, thế Hắc Long Hội thì sao?”
“Hắc Long Hội!”
Đồng tử An Nhã co lại, không nhịn được lùi lại mấy bước.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Hắc Long Hội là gì?”
Sắc mặt An Nhã xám như tro: “Là thế lực ngầm lớn nhất Vatican, nghe nói hình như có liên quan đến Thánh Đường”.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Nhà họ An nợ ba tỷ đô la?”
“Đúng thế, nhà tôi phá sản rồi…”
“Cho tôi số tài khoản, tôi mua trang viên này”.
“A?”
An Nhã ngẩn người.
“Số tài khoản!”
Diệp Bắc Minh ra lệnh nói.
Cơ thể của An Nhã run lên, nói ra số tài khoản ngân hàng của mình theo bản năng.
Diệp Bắc Minh rút ra một tấm thẻ, đưa cho Vạn Lăng Phong: “Chuyển ba tỷ đô la đi!”
“Ba tỷ?”
An Nhã ngẩn người.
An Trần phì cười: “Ôi trời, ai thế này?”
“Ba tỷ đô la nói chuyển là chuyển? Cứ như trò trẻ con vậy”.
Người đàn ông da trắng có hình xăm trên cổ cũng cười ra tiếng: “Ha ha ha! Người Long Quốc, tốt nhất cậu đừng lo chuyện bao đồng!”
Vạn Lăng Phong mở notebook luôn mang theo người: “Vâng, thiếu chủ”.
Quẹt thẻ!
Chuyển tiền!
Làm luôn một lượt!
Điện thoại của An Nhã có tin nhắn đến, ba tỷ đô la đến tài khoản!
Nhìn một dãy số, An Nhã ngẩn người, cả người thộn ra.
Chiếc cổ giống như lắp dây cót, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh, trong đôi mắt đầy vẻ chấn hãi!
Người thanh niên này có thân phận gì?
Sao tiêu ba tỷ đô la cứ như tiêu ba mươi đồng vậy?
Tút tút tút!
Điện thoại của An Trần đổ chuông: “Cái gì?”
“Ba tỷ đã trả hết rồi?”
“Làm sao có thể?”
Điện thoại của người đàn ông da trắng có hình xăm trên cổ cũng đổ chuông.
Vẻ mặt biến sắc.