“Chết cho lão phu!”
Ông ta tung ra một quyền.
Diệp Bắc Minh cười to: “Ha ha ha, tới đúng lúc lắm!”
“Long Đế, năm Võ Thần đủ cho ông hấp thu rồi nhỉ!”
Giọng của Long Đế truyền tới: “Đủ rồi!”
Ầm!
Ngay sau đó, trên người Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng lực lượng hung tàn.
Cả người anh rực màu máu.
Hệt như người vừa mới bước ra từ núi xác biến máu vậy.
Lực lượng tăng vọt lên.
Anh nắm chặt lấy nắm đấm của ông lão kia rồi bẻ nó ra.
Tiếng răng rắc vang lên.
Tay ông lão kia bị bẻ gãy: “Á...”
Diệp Bắc Minh tóm lấy vai ông ta rồi xé ra.
Máu bay đầy trời, tất cả chúng đều bị Diệp Bắc Minh hấp thu.
Ầm ầm!
Sấm chớp giật đùng đùng.
Ngay lập tức.
Anh xuất hiện đằng sau một Võ Thần khác.
Anh đưa tay lên, máu hóa thành long trảo.
Phụt!
Một trảo đó đâm thủng cơ thể Võ Thần kia, bóp nát trái tim người nọ.
Rầm!
Diệp Bắc Minh giậm chân nhảy vọt lên trời cao trông như vượn như khỉ, thoáng chốc đã xuất hiện trên đầu vị Võ Thần thứ ba.
Huyết khí bùng nổ.
Anh giẫm mạnh chân xuống.
Đầu của vị Võ Thần thứ ba lún xuống ngực.
“Trời ơi...!”
Bạch Tranh Phong hít sâu, mọi người đã bị dọa chết lặng rồi.
Gã ta xoay người định tháo chạy.