Quan chỉ huy phun ra ba chữ: "Diệp Bắc Minh!"
"Diệp Bắc Minh nào?"
Assef nhất thời không phản ứng kịp, thuận miệng đáp lại một câu.
Một giây sau.
Xoạt!
Assef như bị ấn nút tạm dừng, bỗng nhiên bật dậy, cà phê trong tay kinh hoàng ném ra xa: "Cậu nói cái gì?"
"Ai?"
"Mẹ nó cậu nói lại cho tôi là ai?"
"Diệp Bắc Minh?"
"Diệp Bắc Minh?!"
Assef xông lên, bóp chặt lấy cổ của quan chỉ huy.
Lay động kịch liệt!
Quan chỉ huy suýt nữa ngạt thở, ông ta ấn mở video trên máy tính bảng.
Trình chiếu!
"Mẹ!"
Assef nhìn vào video, Diệp Bắc Minh đi ra từ trong biển lửa hạt nhân, cả người đứng sững tại đó.
Qua gần năm phút, ông ta hít một hơi thật sâu, ra lệnh: "Đi, đi mau!"
"Hiện tại, lập tức, ngay lập tức trở về nước!"
...
Vùng ngoại thành thủ đô Cao Ly Quốc, cửa doanh trại quân đội Hùng Quốc.
Một đám binh lính Hùng Quốc đang tuần tra.
Bỗng nhiên, bọn họ thấy một người đàn ông có gương mặt Á Châu, cầm thanh kiếm gãy trong tay, tiến lại gần.
Trên thanh kiếm gãy kia còn điêu khắc một phần con rồng.
Cực kỳ quái dị!
"Đứng lại!"
Một binh lính Hùng Quốc đi tới, dùng súng chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Nơi này là doanh trại quân đội Hùng Quốc, không muốn chết thì..."
Còn chưa nói hết lời, Diệp Bắc Minh đã dùng một kiếm giết chết hắn.
"Mày!"
"Bắn súng, bắn súng cho tao!"
Những binh lính Hùng Quốc khác đều mơ hồ, tình huống gì đây?
Tạch tạch tạch tạch!
Làn đạn bay tới.
Phụt!
Kiếm của Diệp Bắc Minh quét sạch ngàn quân.
Lạnh lẽo, điên cuồng, giết chóc!
Anh nhanh chân tiếp tục đi về phía cổng doanh trại Hùng Quốc.
"Có kẻ địch tấn công!"
"Chuẩn bị phòng ngự!"
Binh lính canh cửa doanh trại Hùng Quốc kinh ngạc, tập trung hỏa lực ngắm bắn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh như một vị tử thần, biểu cảm lạnh lùng!
Xoẹt xoẹt!
Anh chém ra một đạo kiếm khí dài trăm mét.
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên, cửa doanh trại ầm ầm sụp đổ.
Cửa thép mà bị anh chém như cắt giấy mỏng!