Vù!
Một cột máu khủng bố ngập trời chợt hiện lên, ngưng tụ thành một bóng người: "Haha, Diệp Bắc Minh, không ngờ cậu lại đến được đây nhanh như vậy!"
Long Đế!
Diệp Bắc Minh hỏi thẳng: "Mau nói cho tôi biết, tình hình của mẹ tôi thế nào?"
"Bố của tôi là ai?"
Tàn hồn Long Đế gật đầu: "Được, nếu cậu đã thực hiện hứa hẹn đi đến chỗ này, bản đế sẽ nói cho cậu!"
"Mẹ cậu năm đó quả thực từng tới đây".
Hô hấp Diệp Bắc Minh nặng nề: "Ông mau nói, đã xảy ra chuyện gì?"
Long Đế mở miệng: "Ba mươi ngàn năm trước, trong trận chiến với thù địch cũ, tôi suýt nữa bị mất mạng".
"Tôi dùng một bảo vật gọi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bảo toàn sinh mạng, lúc này mới chạy trốn tới nơi đây".
"Đáng tiếc bị thương quá nặng, cuối cùng vẫn chết, chỉ còn lại một sợi tàn hồn".
Diệp Bắc Minh: "..."
"Tôi không muốn nghe chuyện cũ của ông, tôi chỉ muốn biết tin tức về mẹ của tôi!"
Đối với lai lịch của Long Đế.
Kẻ thù gì gì đó.
Anh hoàn toàn không có hứng thú.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi chỉ muốn biết tin tức về mẹ tôi, tôi không có hứng thú nghe chuyện xưa của ông".
"Được rồi".
Long Đế bất đắc dĩ: "Tổ tiên nhà họ Diệp cậu đã từng đến nơi đây, tôi đã giao tháp Càn Khôn Trấn Ngục cho tổ tiên nhà họ Diệp".
"Đồng thời, tôi còn đưa cho ông ta nửa bộ Long Đế Quyết!"
"Tôi và tổ tiên nhà họ Diệp cậu ước hẹn, chỉ cần có người có thể giúp tôi rời khỏi đây, tôi sẽ truyền dạy cho người đó Long Đế Quyết hoàn chỉnh!"
"Trợ giúp nhà họ Diệp quật khởi tại địa bàn Côn Luân!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Điều này có liên quan gì đến mẹ tôi?"
Long Đế không nhịn được mà đáp: "Nhóc, cậu có thể kiên nhẫn chút được không?"
"Không thể! Mời ông nói những thứ quan trọng, cái khác thì thôi".
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không hề nể tình.
Long Đế: "..."
Thở dài một tiếng.
"Rồi".