Cổ tay lão Kiếm bị gãy, xương xuyên qua máu thịt.
“Lão Kiếm!”
Người đàn ông áo gấm kinh ngạc, không dám tin.
Ầm!
Buông cổ tay gãy, một quyền đánh về phía ngực lão Kiếm!
Lão Kiếm không hổ là Võ Tôn đỉnh phong, khoảng cách như này cũng phản ứng kịp.
Cơ thể ông ta lùi về sau nửa bước, tránh ra thật nhanh!
Quả đấm quẹt qua vai, ông ta bị sức mạnh triệu cân đánh bay ra ngoài, bả vai nổ tung.
“Khụ khụ khụ…:
Lão Kiếm ho khan kịch liệt, trong con ngươi già nua đều là vẻ chấn động không tin nổi: “Giỏi lắm nhóc con, sức mạnh lớn thật!”
“Mày là ai? Sao có thể có được sức mạnh như vậy!”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Đối với một người chết còn cần phải nói nhảm sao?
Khóe miệng nhếch lên nụ cười, đi về phía lão Kiếm.
Lão Kiếm ngoài kinh ngạc ra, nhiều hơn là tức giận.
Ông ta quát lớn một tiếng: “Hạng gì mà tưởng mình vô địch?”
Soạt!!!
Lão Kiếm rút ra một thanh kiếm mềm giữa hông.
Một kiếm giết thần!
Trong nháy mắt Diệp Bắc Minh bị kiếm khí bao trùm, rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Lão Kiếm cười gằn: “Nhóc con, có thể khiến tao ra tay, mày cũng đủ tự hào rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Kiếm không phải dùng như vậy”.
“Mày nói gì?”
Lão Kiếm nhướng mày.
“Kiếm Đoạn Long!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay!